Edit: Ry
Nghĩ đến ngộ nhỡ nôn thì còn phải tự dọn, lão Vương miễn cưỡng nín vào.
Lúc này Nguyên Dục Tuyết lại lấy vài công cụ, lựa cái mớ đỏ trắng quấn trong linh kiện ra. Hàng mi dài hơi rủ xuống, bình tĩnh đến lạ thường, lão Vương ở bên cạnh nín thở nhìn.
Một đống thịt vụn chất vào một chỗ, không nhìn ra được rốt cuộc là của bộ phận nào.
Ngoài đống thịt tanh hôi sắp hư thối kia thì bên trong còn quấn một ít tóc --- Để mà nói thì trong máy hút bụi có tóc cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là tế bào thay thế do con người thải ra. Nhưng phần chân của mớ tóc đó lại cắm vào một mảng vật chất nửa trong suốt, giống như da đầu.
Nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Từng mớ tóc được lôi ra cùng với thịt vụn, xong xuôi mới thấy số lượng còn không ít, rất khó tin là mấy thứ này lại có thể nhét vừa con robot hút bụi bé tí đó. Lão Vương không nén được cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó coi lẩm bẩm: "Hút chỗ nào mà ra được như thế..."
"Hút chỗ nào thì cũng không thể hút mấy thứ này vào được." A Kiếm lạnh nhạt nói, quan sát đống thịt tanh hôi: "Có hơi làm khó nó."
Bọn họ vẫn luôn nhìn mấy con robot quét lau, mấy thứ này thật sự là xuất hiện từ hư không. Chỉ riêng việc số lượng thịt vụn lớn như vậy có thể nhét vừa robot hút bụi, mà trước khi mở ra còn không ngửi được mùi gì đã đủ thiếu khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374102/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.