Lại một lần nữa mở mắt ra, ngươi lại nhìn thấy ngươi nằm trong căn phòng quen thuộc.
Ngươi còn sống sao? Hoặc, đây chỉ là ảo ảnh của địa ngục vô tận, do ngươi tư niệm quá độ tạo thành?
“Hoa nhi?” Tiếng gọi ôn nhu khiến ngươi phục hồi tinh thần lại, ngươi quay đầu, chạm phải đôi con ngươi mà ngươi quyến luyến.
“Lâm Diệp….” Ngươi mở miệng gọi, chất giọng khàn khàn.
Hắn hơi chút nở nụ cười, ngồi xuống giường, ôm lấy ngươi, ôm vào trong lòng ngực.
Ngươi an tâm nhắm mắt, ôm lại hắn.
“Đồ ngốc… đồ ngốc…” Hắn thì thào với chất giọng khàn khàn, “Nếu ta cản không kịp kiếm của ngươi thì làm sao bây giờ? Nếu ta không phải đại phu thì làm sao bây giờ? Đồ ngốc, ngươi thật sự thiếu chút nữa đã mất mạng rồi!” Cái ôm đột nhiên siết chặt, khiến hô hấp của ngươi có chút nghẽn lại.
Mặc dù ngươi thà để hô hấp tắt nghẽn, có vậy mới mang tới cho ngươi cảm giác ngươi vẫn còn sống.
Bàn tay ấm áp của hắn xuyên qua lớp y phục mỏng manh sưởi ấm da thịt ngươi, trái tim vốn đã trống rỗng lạnh băng của ngươi, lập tức được điền đầy bằng tâm tình ấp áp.
Hắn khẽ buông ngươi ra, kéo những sợi tóc rơi xuống của ngươi vén vào phía sau vành tai.
Người chộp lấy tay phải của hắn, nhìn thật kỹ dải băng quấn trên tay hắn.
Đó là… vết thương do chụp lấy kiếm của ngươi gây ra.
Ngực lại trở nên đau đớn, ngươi chủ động ôm lấy hắn, “Xin ứ lỗi.”
Hắn bật cười thành tiếng, “Đồ ngốc.”
“Lâm Diệp, sau này ta phải làm gì bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-hoa-lam/115676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.