“Đây là thứ gì?” Ngươi nhìn chằm chằm vào cỏ thuốc đã được nghiền thành bột nằm trên tay hắn.
“Thuốc ngươi phải uống ngày hôm nay.” Hắn lại cười với ngươi, rất nhẹ nhàng.
Loại thuốc này có mùi rất khó chịu, nhưng ngươi trước giờ vốn không sợ đắng, mày chỉ khẽ nhíu, không có nữa câu oán thán.
Thuốc hay vốn luôn luôn đắng, cũng giống như chỉ có sự huấn luyện gian khổ nhất mới có thể đào tạo thành một sát thủ hàng đầu.
Ngươi ở lại nhà thần y Lâm Diệp đã được một tuần, một tuần này ngươi hầu như đã quên mình là một sát thủ.
Nhà của Lâm Diệp cách cánh rừng hoa không xa, từ cánh rừng hoa đi theo một con đường nhỏ lên núi không bao lâu là đến, đó là một gian nhà gỗ nằm bên sườn núi.
Lâm Diệp, kẻ vang danh khắp giang hồ, lại ở trong một căn nhà mộc mạc. Ngươi từng hỏi hắn tại sao, rõ ràng chỉ cần hắn muốn, là có thể ở trong một căn nhà xa hoa rộng lớn, có rất nhiều kẻ hầu người hạ, cần gì phải ở một nơi hẻo lánh, việc gì cũng phải tự tay mình làm lấy làm gì?
Đương nhiên không phải vì ngươi có lòng hiếu kỳ thâm sâu đối với Lâm Diệp, hắn ở chổ nào cũng không liên quan đến ngươi, chỉ là ngươi ngẫu nhiên nhắc đến khi đang nói chuyện phiếm với hắn là mà thôi.
Lâm Diệp là kẻ gây cho ngươi cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Ngươi hoàn toàn không thích ở chung người khác, càng không thích trò chuyện cùng người khác. Nếu người khác nhìn ngươi, ngươi luôn cảm thấy không được tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-hoa-lam/115672/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.