Độc Cô Sương liếc mắt,“Hắc Diệu đại thúc đã sớm có lòng sám hối, quyết định cải chính rồi.”
Bạch Bàn Bàn kêu lên.”Làm sao có thể, tiểu nha đầu ngươi đừng bị tên này lừagạt.”
Kim công công nói : “Đúng vậy, tiểu nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ, ngàn vạn lầnkhông nên bị bề ngoài của những người ta lừa gạt.”
Đang lúc mấy người tranh chấp không dứt thì Tiểu Xuân Tử nằm trên mặt đất độtnhiên phát ra một tiếng thét chói tai. “A...”
Mọi người bị dọa cho sợ đến mức giật mình, rối rít lui mấy bước.
“Nổ, nổ thi?”
Hướng Tiểu Vãn lúc này mới vừa lui bước, phát hiện tay của mình bị Tiểu Xuân Tửnắm, một cỗ lạnh như băng từ ngón tay truyền khắp tứ chi bách hải.
Nàng dùng sức vùng vẫy, muốn tránh thoát bàn tay lạnh như băng kia, nhưng TiểuXuân Tử cầm rất chặt, bất kể nàng giãy giụa thế nào, cũng tránh không ra.
“Nhũ mẫu, người...”
Năm tiểu quỷ cách Hướng Tiểu Vãn không xa nhìn thấy màn này, cũng bị dọa cho sợđến mặt tái nhợt.
Hắc Diệu cũng cả kinh, hắn đang bị trọng thương trước tiên lựa chọn thầm vậnnội lực, chuẩn bị để trước khi Tiểu Xuân Tử tổn thương đến Hướng Tiểu Vãn liềnxuất thủ.
Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công cũng âm thầm vận lực, rối rít tính toán xuấtthủ đem Hướng Tiểu Vãn từ trong tay Tiểu Xuân Tử giải cứu ra.
Ngay tại thời khắc khẩn trương vạn phần này, Tiểu Xuân Tử mở mắt.
Trong đôi mắt vẩn đục lóe ra một tia nhàn nhạt lưu quang, ông hướng về phíaHướng Tiểu Vãn cười hắc hắc, sau đó dùng hết khí lực cuối cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582913/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.