“Cái gì ——” Độc Cô Khuynhkêu lên.
Biểu tình khoa trương của Độc Cô Khuynh, khiến tất cả mọi người ở đây bị sợ giậtmình.
Độc Cô Sương vỗ vỗ lồng ngực bị dọa đến run lên liếc mắt. “Ta khinh, muội nóinhị ca huynh muốn chết à, không có chuyện gì sao kêu bậy, muốn hù chết chúng tasao.”
Độc Cô Ly: “Đúng là, chúng ta không phải chỉ dùng một chút độc dược à, có cần gọilớn tiếng như vậy không.”
Độc Cô Phi. “Đúng vậy, nhị ca huynh cũng phản ứng quá khích đi.”
Độc Cô Hoa không có nói gì, nhưng con mắt không ngừng liếc về Độc Cô Khuynh sắcmặt ngưng trọng, cậu biết sự việc nhất định rất nghiêm trọng mới có thể khiếncho nhị ca nho nhã biến thành như vậy.
Hướng Tiểu Vãn cũng bị tiếng kêu đột nhiên của Độc Cô Khuynh dọa cho sợ hếthồn, nàng đè xuống trái tim nhảy vọt mạnh mẽ nhỏ giọng hỏi: “Khuynh nhi, rốtcuộc thế nào?” Dọa người như vậy.
Độc Cô Khuynh đè xuống ngưng trọng của mình, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnhnhất nói: “Độc các người sử dụng là độc đáng sợ nhất trên đời, người trúng độcnày sẽ thay đổi bạo ngược vô đạo, mỗi một lần độc phát cũng sẽ tự tàn phá chínhmình, cho đến cuối cùng tự tàn phá mà chết.”
Thanh âm của Độc Cô Khuynh vừa rơi xuống, tất cả mọi người trầm mặc, chỉ có ĐộcCô Hoa lên tiếng. “Nhị ca, độc này không có thuốc giải sao?”
Độc Cô Khuynh liếc Độc Cô Hoa một cái, lắc đầu.
Nhìn Độc Cô Khuynh lắc đầu, sắc mặt Độc Cô Hoa trắng nhợt, cong hai chân, vộivàng chạy ra ngoài.
“Tiểu Ngũ, đệ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582902/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.