Mười ngày sau, bên trongNhất Thưởng Tham Hoa.
Độc Cô Diễm mặc một bộ áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong sân, bốntiểu tử bên cạnh hắn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với hắn.
Lão Đại: “Phụ thân, người đừng khó chịu vậy, nhũ mẫu nhất định sẽ không cóchuyện gì đâu, người còn có chúng con.”
Lão Nhị: “Đúng vậy, phụ thân, người trả lời chúng con đi, chúng con về sau nhấtđịnh sẽ ngoan ngoãn.”
Lão Tam: “Phụ thân, nhũ mẫu là tiểu cường (con gián) đánh không chết, người cũng không cần lo lắng cho nhũmẫu.”
Lão Tứ: “Phụ thân, người nói chuyện đi, nhũ mẫu không nhớ người, không phải còncó chúng con à, phụ thân, con có chuyện muốn nói với người, Thượng Quan yêunhân luôn khi dễ con, phụ thân, người nhanh hồi hồn đi, nếu không chúng con sẽbị nhân yêu thu thập hết đó, sau khi người tỉnh lại, đi đâu tìm con gái biếtđiều như con.”
Thượng Quan Dạ đứng ở một bên đen mặt.
Hình như bị khi phụ là hắn mà? Hắn đường đường một mỹ nam lại vì một tiểu nữ oađình trệ đến nông nỗi phải cởi quần áo dùng đến sắc dụ, vậy mà tiểu nữ oa nàycòn khinh thường ngoảnh lại nhìn, việc này nếu nói ra, hắn nhất định sẽ bịngười cười nhạo.
Thượng Quan Dạ rất là oán niệm trừng mắt nhìn Độc Cô Sương một cái, sau đó nhấttrí nói với bốn tiểu tử: “Canh giờ không còn sớm nữa, các con cũng lui xuống ăncơm đi, chuyện của Độc Cô Diễm, giao cho ta thôi.”
Kể từ mười ba ngày trước hắn nhận được tin tức, âm thầm lẻn vào phủ tướng quân,thấy được Độc Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582892/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.