Đêm khuya, Hướng Tiểu Vãnbởi vì nhớ Độc Cô Diễm, nhớ đến năm đứa trẻ kia, một chút buồn ngủ cũng khôngcó, nàng không khỏi lật người xuống giường, khoác áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa rồi nàng và Mộng phi nói rất nhiều kế sách, lúc này người của cả TriêuMộng điện đều rất khách sáo với nàng, cho nên một đường đi ra Triêu Mộng điện,cũng không ai dám cản nàng.
Hướng Tiểu Vãn vừa nhìn trăng, vừa mờ mịt đi không căn cứ, bất tri bất giác,nàng phát hiện mình đi tới một viện yên tĩnh, tòa cung điện này xem ra mặc dùcũ rách, nhưng từ kiến trúc cao lớn kia có thể nhìn ra được, cung điện nàytrước kia nhất định rất náo nhiệt, không biết nguyên nhân gì bị mai một trongthâm cung này.
Lòng của Hướng Tiểu Vãn vốn là có chút thẫn thờ, nhìn cảnh trí bị bỏ quên, tâmtình càng trở nên thương cảm.
Nàng ôm hai chân, ngồi một chỗ trên đá. Lẩm bẩm nói: “Độc Cô Diễm, bây giờchàng đang làm gì? Có nhớ tới ta không?”
Cùng thời khắc này, bên trong phủ tướng quân Độc Cô Diễm cũng không buồn ngủ,hắn mặc áo trắng đứng trong sân Thanh Thủy cư, ánh mắt lẳng lặng nhìn trăng.
“Vãn nhi, không biết bây giờ nàng đang làm gì? Có nhớ vi phu không?”
Bên trong hoàng cung, Hướng Tiểu Vãn hắt hơi một cái.
Nàng chà chà lỗ mũi, trên mặt có biểu tình đau khổ. “Độc Cô Diễm, có phải chàngđang gọi ta không?” Không biết vì sao, lúc này nhìn trăng sáng, nàng lại cảmthấy trong lòng ấm áp, giống như xuyên thấu qua trăng sáng này, nàng nhìn thấyánh mắt thâm tình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582877/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.