Thanh Thủy cư, bóng dángyêu mị của Đệ Nhất Công Tử rơi vào bên trong phòng Sương nhi, ánh trăng sángbạc, mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa rơi vào trên giường.
Độc Cô Sương dung nhan khi ngủ an tĩnh rất là khả ái, cùng dáng vẻ tà ác thô lỗthường ngày thật bất đồng, bé ngủ cũng không an ổn, trán rịn ra tầng mồ hôimịn, mi tâm nhíu chặt: “Tiểu Ngũ, chừng nào đệ mới trở lại.”
Lẩm bẩm một tiếng, Độc Cô Sương bập miệng lại lật người ngủ mất.
Đệ Nhất Công Tử đi tới bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái kiacủa Độc Cô Sương, dần dần, nội tâm tự nhiên sinh ra chút nhu ý, khóe miệng,cũng gợi lên vui vẻ.
Hắn ngồi ở mép giường, ôn nhu vuốt đi tầng mồ hôi mịn trên trán Độc Cô Sương,dùng tay áo nhẹ nhàng quạt gió cho bé.
Giờ phút này, hắn nhìn dung nhan đang ngủ như thiên chân vô tà kia của đứa bé,rất tự nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tâm xao động, lần đầu tiên ý nghĩ chânchính yên tĩnh trở lại.
Ngón tay thon dài đẹp mắt, ôn nhu khẽ vuốt ve gương mặt Độc Cô Sương. “Sươngnhi, nàng đã là thê tử mệnh định của ta, vậy ta... Liền làm trái với ý của sưhuynh, trợ giúp cha nàng một lần đi.”
Ngón tay thu hồi làm như quyến luyến không thôi, hắn thật sâu nhìn Độc CôSương, sau đó liền dùng khinh công rời đi.
Trăng sáng, dần dần trốn vào tầng mây, lúc này, đêm đã là sắp qua, bên trongphủ tướng quân tất cả mọi người rơi vào mộng hương, ngay cả Độc Cô Diễm cũng ởdưới tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582865/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.