Lúc này Độc Cô Hoa xônglên trước mặt nàng, một đôi mắt vốn trong suốt, giờ phút này cũng là yêu nghiệtvô song, ánh mắt lộng lẫy, tỏa ánh hào quang trong sương mờ, điểm một chút trầmtĩnh.
“À, đúng rồi, quên nói cho tỷ tỷ xinh đẹp biết, tên của ta, gọi là Hôi TháiLang, xin nhớ kỹ một chút, ta là người xấu xa nhất trong Ngũ La Sát, giết ngườikhông cần dao. Xin ngươi không cần dùng tay, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có thể hạ chânxuống, bảy bước xuyên qua chỉ là truyền thuyết thôi, làm sao mà tỷ có thể tưởngthật cơ chứ? Thật là khờ.”
Thân thể bốn tiểu quỷ sau lưng cũng run lên.
Thầm nghĩ: Tiểu Ngũ, đệ quả là không phụ sự mong đợi của mọi người, nhưng mà,có phải là quá ác một chút không?
Tây Môn Thiên Tuyết đang ôm ngực, bọ dáng thống khổ vạn phần: “Ngươi, ngươi dámgạt ta?”
Độc Cô Hoa thở dài bất đắc dĩ: “Ta không lừa tỷ, chẳng qua là tỷ lừa gạt mìnhthôi, xin chú ý dùng từ. Cảm ơn.”
“Ngươi ngươi thật là nham hiểm, ngươi thật nham, nham hiểm độc ác...”Tây MônThiên Tuyết chỉ vào Độc Cô Hoa, một màn dịu dàng kia chẳng lẽ là diễn trò haysao, chẳng lẽ nàng là một người cả tin hay sao?
Không, nàng không tin, đây không phải là thật. Ông trời, sao người lại đối xửvới ta như thế, vì sao mỗi lần thật lòng luôn là...đổi lấy sự tổn thương.
Độc Cô Hoa vỗ vỗ nhỏ nhỏ, cười ngọt ngào nhìn Tây Môn Thiên Tuyết: “tỷ tỷ xinh đẹp,tỷ đoán đúng kết quả rồi, nhưng lại sai quá trình, ta tới gần tỷ, không phải vìlừa tỷ, càng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582842/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.