Chương trước
Chương sau
Độc Cô Diễm cong môicười, bàn tay vòng qua eo Hướng Tiểu Vãn, một tay ôm sát nàng, thanh âm khànkhàn lượn quanh ở bên tai của nàng, tà tà nói: “Vãn nhi, chớ vội, chờ kinhnguyệt của nàng xong rồi, vi phu sẽ hảo hảo yêu nàng.”
Hướng Tiểu Vãn giận đến bể phổi.”Độc, Độc Cô Diễm, chàng, chàng, chàng...” HỗnCầu.
Độc Cô Diễm cầm tay Hướng Tiểu Vãn giận đến run rẩy, đắm đuối đưa tình nói:“Vãn nhi, nàng đã vội vã như thế, vậy vi phu, chỉ có thể tận lực.” Nói xong,vung tay lên, ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi.
Năm tiểu quỷ nhìn một màn này, kinh ngạc vạn phần từ trên ghế nhảy xuống.
Lão Đại liếc mắt bóng lưng rời đi của bọn họ, lẩm bẩm nói: “Phụ thân sẽ khônglàm gì nhũ mẫu chứ?”
Lão Tứ trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu ta. “Lão Đại, huynh nghĩ quá nhiều.”
Lão Nhị nở nụ cười nhạt. “Tuyệt đối sẽ không như thế nào, chẳng qua là... Nhũmẫu sợ rằng tối nay không cách nào xuống giường mà thôi.”
Lão Tam chấn động, sợ hãi rống nói: “Trời ạ, chẳng lẽ phụ thân muốn phế haichân của nhũ mẫu sao? Không được, tại hạ phải đi cứu nhũ mẫu.”
Tiểu Ngũ mặt khinh bỉ liếc lão Tam một cái.”Tam ca huynh ít xung động, dùng nãonhiều chút đi, phụ thân sẽ không làm gì nhũ mẫu đâu, nhiều lắm là mười tám cấmmà thôi, tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.”
Ngày hôm đó, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn vào phòng, mãi cho đến trước khitrời tối cũng không có trở ra.
Nha hoàn phục vụ trong phòng Độc Cô Diễm rối rít nhỏ giọng nghị luận, trongphòng tướng quân, vẫn có tiếng vang khổng lồ truyền ra, trừ tiếng vang kinhngười này, nghe nói còn nghe được thanh âm bén nhọn của nhũ mẫu Hướng Tiểu Vãn.
Về phần bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không có ai biết, bất quá đáy lòngcủa mọi người cũng âm thầm phỏng đoán, tuyệt đối là một chuyện rất YD.
*********
Vô Sinh cốc, đây là một cái tên khiến giang hồ kinh hãi.
Truyền thuyết nói, Vô Sinh Cốc muốn một người chết, người này nhất định khôngsống qua trời sáng, Vô Sinh cốc muốn một người sống, người này chỉ cần có mộthơi thở, cũng nhất định sẽ không chết.
Về tất cả của Vô Sinh cốc, bị người đời truyền đi ồn ào huyên náo, nhưng khôngai biết Vô Sinh cốc rốt cuộc là tổ chức gì, hoặc là thế ngoại cao nhân gì, cửunhi cửu chi, Vô Sinh cốc thần bí trong mắt người đời, tuyệt không thua kém ĐaoĐao Suất danh chấn thiên hạ trăm năm trước.
Biết được Vô Sinh cốc, chỉ có một số cao thủ hạng nhất nhì trong thiên hạ, VôDanh thủ hạ của Chung Ly Tuyệt, chính là thứ nhất, đáng tiếc người này đã bịNgười áo đen thần bí giết chết.
Vô Sinh cốc là tên một cốc, sơn cốc này ở trong rừng hoang phía tây của NgânNguyệt vương triều, trong Vô Sinh cốc có một bộ tộc, tộc này, tên là Bạch Tuyếttộc.
Trong Vô Sinh cốc, trong một toà lầu cao nguy nga.
Một nam tử mặc áo trắng, lạnh lùng đứng đó, sau lưng, quỳ đều là nam nam nữ nữáo trắng.
Dung nhan của nam tử khuynh thành tuyệt thế, một viên chu sa màu máu giữa trắngtôn khuôn mặt trắng như tuyết của hắn thêm một tia yêu dị mỹ cảm, tóc đen nhưmực không gió tự giương, mắt đồng lạnh như băng không đau khổ không vui, nhưnggiờ phút này lại lộ ra một cỗ giận tái đi.
“Long nhi bị giết, Thiên Tuyết, ngươi xuất cốc mang thi thể Long nhi về.” Namtử áo trắng cao quý hờ hững lên tiếng. Người Vô Sinh cốc, cho dù chết, cũngtuyệt không thể để hài cốt lưu lạc tha hương.
“Dạ, cốc chủ.” Nữ tử áo trắng quỳ ở vị trí đầu tuân lệnh đứng lên, hành lễ vớinam nhân cao quý kia, rồi đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, nam tử áo trắng dần dần quay đầu lại, nhàn nhạt nói vớinhững nam nữ quỳ gối: “Tất cả các ngươi đứng lên đi, bổn tôn muốn bế quan mộtthời gian, mấy ngày này, các ngươi không được tới quấy nhiễu.”
“Vâng cốc chủ.” Nhóm người này đối với nam tử áo trắng này, hết sức cung kính.
Bóng dáng nam tử áo trắng, dần dần ẩn vào trong sương mù dày đặc, trong khoảnhkhắc trước khi biến mất, hắn hướng về phía Ngân Nguyệt vương triều lạnh lùngcười một tiếng.
Hồng Nhan Lệ, rất nhanh sẽ phát tác.
Nụ cười rực rỡ đoạt người, mặt tái nhợt gần như trong suốt, càng thêm tà mị vôbiên, bóng dáng nam tử áo trắng, cuối cùng biến mất.
*********
Hoàng cung.
Chung Ly Tuyệt mặc một bộ long bào cao quý, thân thủ lười biếng nghiêng dựatrên giường, ánh mắt của hắn thoáng qua âm chí, mơ hồ dẫn dắt không cam lòng,khóe miệng lẩm bẩm nói: “Ngày mười tám cuối tháng, nhanh thôi, người đang canhgiữ ở phủ tướng quân, hôm đó chắc chắn sẽ có hành động rất đặc sắc.”
A... Thật là khiến người ta mong đợi.
Mắt mũi Chung Ly Tuyệt chợt lóe âm lãnh, một tia ác độc lướt qua đôi mắt.
Theo kế hoạch người áo đen đó nói, ngày Độc Cô Diễm cử hành lễ cưới, chính làthời cơ tốt nhất cho bọn họ hành động, đối với việc bắt đi Hướng Tiểu Vãn màkhông để người đời biết được, hắn vốn có ba phần nắm chắc, hôm nay cộng thêmngười áo đen giúp một tay, chuyện này, chín phần thắng dễ dàng.
Hướng Tiểu Vãn, nữ nhân có hình dạng giống Tĩnh Hương như thế, thân thể củanàng, rốt cuộc có liên hệ gì với Vô Sinh cốc và Vô Cực môn?
Bất kể như thế nào, chỉ cần nàng trở thành nữ nhân của trẫm, trẫm liền có cơhội biết được.
Hừ, Vô Sinh cốc, trẫm thân là ngôi cửu ngũ, há có thể cho phép có sự uy hiếptrẫm tồn tại, Vô Sinh cốc, cần phải diệt trừ.
Còn có, người áo đen kia, cũng tuyệt không thể lưu lại trên đời này...
Ngoài điện, vang lên từng trận tiếng ồn ào.
“Tam công chúa, ngài không thể đi vào, đừng làm khó dễ lão nô.”
“Cút ngay, Bổn công chúa muốn vào, cẩu nô tài đáng chết, người nào đưa chongươi lá gan, ngay cả Bổn công chúa cũng dám cản, cẩn thận Bổn công chúa lấymạng chó của ngươi.” Tam công chúa Chung Ly Yến hận hận nhìn chằm chằm Kim côngcông, đáy mắt đều là khinh bỉ.
Đáy mắt Kim công công chợt lóe, vẻ mặt cũng bất động thanh sắc mỉm cười. “Tamcông chúa bớt giận, lão nô đây cũng là phụng mệnh hoàng thượng.”
Chung Ly Yến giận dữ, không nghĩ tới chỉ là một hoạn quan cũng dám không nhìnnàng như thế, hung hăng cắn răng, vừa muốn phát tiết lửa giận, lại nghe đượctrong điện vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng.
“Kim công công, mời nàng vào đi.”
“Tam công chúa, mời...”
Chung Ly Yến hận hận hừ một tiếng, cất bước đi vào bên trong điện.
Ngoài điện Kim công công nhìn bóng dáng Tam công chúa biến mất ở chỗ cửa điện,trên mặt âm nhu thoáng qua chế nhạo. Phi, dám mắng Lão Tử cẩu nô tài, nếu nhưLão Tử không bị tên Bạch Bàn Bàn trời đánh đó uy hiếp, sẽ không xâm nhập vàotrong cung này cải trang làm thái giám đâu.
Bất quá, làm thái giám rất có ý tứ, thiên hạ này, chỉ có Thiên Diện Quan hắn,mới có thể diễn thái giám giống như đúc.
Chỉ là một nháy mắt, chế nhạo trên mặt Kim công công kia biến mất, khôi phụcsắc mặt thái giám cực kỳ a dua, tất cả vừa rồi chỉ giống như là ảo giác.
Trong điện, ánh mắt Chung Ly Yến uất ức oán niệm vô cùng nhìn Chung Ly Tuyệt,lẩm bẩm mở miệng. “Hoàng huynh, lần trước huynh từng nói giúp Yến nhi, hoànghuynh rốt cuộc lúc nào mới ra tay?”
Chung Ly Tuyệt miễn cưỡng liếc Chung Ly Yến một cái. Nụ cười bí hiểm. “Yến nhiđừng vội, hoàng huynh tự có định đoạt.”
Chung Ly Yến vừa nghe, đuôi lông mày vui mừng. “Hoàng huynh, huynh nói là thậtsao? Huynh thật giúp Yến nhi sao?”
Chung Ly Tuyệt cười sâu hơn, hắn ngoắc Chung Ly Yến, ý bảo nàng tới đây.
Chung Ly Yến đi tới, cười đến mặt vui mừng ngồi ở bên người Chung Ly Tuyệt,đáng ghét ngắt bả vai hắn. Chung Ly Tuyệt làm như hưởng thụ nhắm hai mắt lại,mỉm cười nói: “Hoàng huynh và muội là từ một mẹ sinh ra, nếu hoàng huynh khônggiúp muội, còn có thể giúp ai đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.