Lúc này, Hướng Tiểu Vãnvừa lúc bưng thức ăn đi tới, thấy chính là Độc Cô Diễm lửa giận đằng đằng nhìnchằm chằm Độc Cô Phi, mà Độc Cô Phi gương mặt uất ức rũ khuôn mặt nhỏ nhắnxuống, nhìn lại bốn tiểu quỷ khác, tất cả đều một dáng bộ rất nghẹn.
Hướng Tiểu Vãn nhẹ nhàng để thức ăn xuống, nhìn chằm chằm bốn tiểu quỷ kia trênmặt dần dần lộ ra vẻ hiểu. Giương môi cười một tiếng, hướng về phía bốn tiểuquỷ nói: “Các con thật là đứa bé ngoan, bất quá cũng không thể quá nín nhịn,các con đi giải quyết trước rồi trở về sao chép tiếp, vừa lúc cũng đến lúc ăncơm trưa rồi, đúng rồi, đi nhà xí xong rồi nhớ phải rửa tay nha.”
Oanh ——
Bốn tiểu quỷ cùng cười ngất.
Độc Cô Sương bất mãn gào thét. “Nhũ mẫu, người ta là nén cười, không phải lànghẹn phân.”
“Nhũ mẫu, con no rồi.” Độc Cô Ly liếc canh cá trên bàn, lần đầu tiên không muốnăn.
“Nhũ mẫu, người thật ghê tởm.”
“Nhũ mẫu, nếu người ta từ nay không bú sữa được, nhất định là người làm hại.”
Hướng Tiểu Vãn 囧, nguyên lai là nàng hiểu lầm. Ngượng ngùng cười mộttiếng, che giấu nói: “Thì ra các con là nén cười, chuyện gì, sao cười vui vậy?”
Bốn tiểu quỷ rối rít dùng ngón tay chỉ Độc Cô Phi và Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn đi tới, mỉm cười cắt đứt hai người bọn họ nhìn nhau. “Diễm, mặtcủa chàng sao đỏ như vậy?” Nói xong, đưa tay tới để lên trán Độc Cô Diễm.
Oh, bình thường mà, không có sốt.
“Vãn nhi.” Độc Cô Diễm ôn nhu cầm tay của nàng, tựa như giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582835/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.