Độc Cô Diễm nhướng màybuột miệng cười, đưa tay véo nhẹ Hướng Tiểu Vãn một cái: “Vãn nhi, nàng thậtđáng yêu”
Lại ăn đậu hủ của nàng, bất quá... nàng thích.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn cọ cọ trên người Độc Cô Diễm, rất là hưởng thụ thờigian hai người ở một chỗ, một loại ấm áp mà đã thật lâu rồi nàng chưa từng có,nếu như có một người có thể như vậy trìu mến nàng cả đời, nàng giảm thọ mườinăm cũng cam tâm tình nguyện
Cho đến lúc này Hướng Tiểu Vãn mới liếc thấy ba người đứng bên cạnh, nhất thời,thần sắc ngốc nghếch hẳn đi.
Trời ạ, mới vừa rồi thế giới buồn nôn của hai người như vậy lại bị người khácnhìn thấy? Mắc cỡ chết người, nàng vội vàng che mặt lại.
“Vãn nhi, đừng che, bọn họ đã sớm thấy rồi” thanh âm Độc Cô Diễm mang theo cưngchiều, xấu xa nở nụ cười.
Hướng Tiểu Vãn ngẩng đầu lên, nhéo hắn một cái, sau đó xoay người nhìn ba ngườikia.
Đây không phải là Huyền Mộc đói khát kia sao.
Hướng Tiểu Vãn ồ lên một tiếng, ánh mắt rơi vào mặt Huyền Mộc không chút thayđổi.
Huyền Mộc cảm giác được ánh mắt Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng liếc nàng một cáiliền dời đi, xem ra khối băng mang gương mặt tuấn tú thủy chung không mang theotình cảm.
Hứ ngươi xạo nha, nam nhân khó chịu, bộ dạng ngươi đói khát thế nào, sớm đã bịta thấy được, giả bộ cũng như không, hắc hắc hắc.
Hướng Tiểu Vãn dời ánh mắt khỏi người Huyền Mộc, nhìn người đứng bên cạnh chỗhắn.
“A... Là ngươi” Nàng chỉ vào bạch y nữ tử đó, không khỏi vui mừng kêu lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582819/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.