Thiếu gia, tiểu thư?Chẳng lẽ năm dã hài tử này chính là tiện chủng mà thê tử đáng chết của Độc CôDiễm lưu lại? Đáy mắt lạnh lùng thoáng qua một tia ác độc, nhưng rất nhanh, ác độc kia tảnđi, ngược lại biến thành kinh hoảng và đau lòng. Tay của nàng đưa đến bắp đùi,hận hận bấm mình một cái, chỉ cần nặn ra vài giọt lệ. Trong lòng đắc ý cười lạnh. Ngày thường nàng luôn muốn tìm cơ hội gặp năm tiệnchủng kia một lần, nhưng Độc Cô Diễm luôn không để cho nàng gặp, ngay cả hoànghuynh cũng không giúp nàng. Giờ thì tốt rồi, nàng cuối cùng có cơ hội tiếp xúcnăm tiện chủng này, hừ, dùng thân phận của nàng, chỉ cần xài chút thủ đoạn, cònsợ thu phục không được năm tiện chủng này sao, chỉ cần nàng ngồi lên vị trí tướngquân phu nhân, đến lúc đó lại vụng trộm thu thập bọn chúng. Mắt thấy năm đứa trẻ sẽ phải hung hăng té rớt trên mặt đất, cửa phòng HướngTiểu Vãn nhanh chóng mở ra, một mạt bóng trắng xẹt qua, đem năm tiểu tử sắp ngãxuống, đồng loạt đỡ lấy, chân chạm một cái, xinh đẹp xoay người, năm tiểu tửkia liền được an toàn đặt ở trên đất, mà bóng trắng đó, cũng rơi vào trên đất. Ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng hướng Chung Ly Yến. “Tam công chúa, hài tửcủa bản tướng không cần người tới quản giáo” thanh âm của Độc Cô Diễm mang theolửa giận giấu không được. Mới vừa rồi hắn đang thân mật với Vãn nhi trongphòng, thật vất vả Vãn nhi mới tiếp nhận hắn, nhưng đột nhiên truyền tới tiếngquát to, khiến Vãn nhi thẹn thùng, dùng sức đẩy hắn ra, lửa dục vọng trong cơ thểhắn, lập tức dập tắt. Nhưng không ngờ lại nghe đến con của mình bị người dạydỗ, thiếu chút nữa ngã trọng thương, cỗ hỏa khí này, hắn không phát tiết mộtphen, bây giờ thật khó chịu. Hai mắt Chung Ly Yến hồng hồng rơi xuống nước mắt, lấy một tư thái điềm đạmđáng yêu sợ hãi nói: “Diễm ca ca, thật xin lỗi, ta, ta không phải cố ý, Diễm caca, ca đừng tức giận có được hay không?” Từ nhỏ đến lớn, nàng tự nhận thiên phú diễn trò của mình cực cao, chỉ cần nàngtùy tiện vừa khóc vừa nháo, bất kể là phụ hoàng cũng tốt, hay là bất kỳ phi tửnào trong cung, cũng không có cách với mình. Cho nên Độc Cô Diễm này cũng giốngvậy, sẽ không làm gì mình đâu. Hơn nữa, mình đường đường là công chúa, cũng đủ khiến hắn cúi người nhườngnhịn, hắn tuyệt sẽ không dám làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại, đáy mắt Chung Ly Yếnthoáng qua vẻ đắc ý. Năm tiểu tử bên cạnh nhìn nữ nhân làm bộ này, da gà rớt đầy đất, đặc biệt làĐộc Cô Sương. Bé ghét nhất loại nữ nhân này, vì vậy, bé quyết định sẽ hảo hảomà ghê tởm nữ nhân này. “Oa... Ô ô ô...” Há mồm, Độc Cô Sương khóc lớn lên. Độc Cô Diễm thấy vậy, cau mày, tiếng khóc này vốn là thứ hắn phiền nhất, hơnnữa trước không được thoả mãn dục vọng, lúc này càng làm cho tính khí hắn xaođộng không dứt. Quay đầu lại, hướng về phía Độc Cô Sương nghiêm túc nói: “Sương nhi, không đượckhóc.” Độc Cô Sương vừa nghe, khóc đến lớn tiếng hơn. Mẹ nó, bé chính là muốn liềumạng khóc, chỉ cần chọc giận phụ thân, nữ nhân ghê tởm đó mới có thể bị trừngphạt. Bé từ mặt nữ nhân kia nhìn ra được, nữ nhân này nhất định là công chúa gìđó..., phụ thân có thể sẽ không làm gì nàng ta, nhưng nếu như chọc phiền phụthân, vậy thì khó nói, có lẽ phụ thân sẽ hung hăng mắng ác nữ này một phen.. Quyết định có chủ ý, Độc Cô Sương liều mạng khóc. Chung Ly Yến liếc thấy một màn này, trong lòng thầm vui sướng, vẻ mặt giả bộkhóc kia cũng không che dấu được đắc ý của nàng. Hừ, nàng biết, Diễm ca ca nhấtđịnh sẽ không đối với nàng làm dữ, tiện chủng đáng chết, khóc đi, tốt nhất làkhóc chết luôn đi, đỡ phải về sau nàng gả tới đây còn phải làm mẹ những tiệnchủng này. Độc Cô Diễm thật sự nổi giận, hướng về phía Độc Cô Sương rống. “Câm miệng lại,con gái của Độc Cô Diễm ta, tuyệt không cho phép dễ dàng rơi lệ.” “Chàng mới phải câm miệng.” Một đạo giọng nữ tức giận bất bình từ sau lưng ĐộcCô Diễm vang lên. Mọi người kinh ngạc, rối rít ngẩng đầu hướng thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn tóc rối bù đi ra, một bộ váy dài màu trắng, ánh mặttrời nhàn nhạt rơi vãi chiếu vào trên người của nàng, đẹp đến giống như từtrong tranh bước ra. Gương mặt tuyệt mỹ, giận đỏ, con ngươi đen bóng linh động,hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái rồi đi tới bên cạnh Độc Cô Sương,ôm bé lên. “Sương nhi đừng khóc, có nhũ mẫu ở đây tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻnào thương tổn con.” Nói xong, vươn tay ôn nhu lau đi lệ trên mặt cho Độc CôSương. Bốn tiểu quỷ thấy vậy, cũng đi về phía Hướng Tiểu Vãn, vây ở bên cạnh nàng. Một màn này rơi vào trong mắt Chung Ly Yến, tức giận sắp phun ra lửa. Hai tay ởdưới ống tay áo hung hăng siết chặt, giống như trong tay kia nắm đúng là HướngTiểu Vãn, xương tay dữ tợn kia, cơ hồ bóp đến run rẩy. Tiện nhân này là ai? Nhìn bộ dáng của nàng ta, năm tiện chủng kia hình như rấtthích nàng ta. Hơn nữa, tựa hồ vị trí ở trong lòng Độc Cô Diễm cũng không thấp.Vừa rồi Độc Cô Diễm cũng là từ bên trong gian phòng này đi ra, chẳng lẽ... Con ngươi tối sầm lại, vẻ ác độc cực nhanh thoáng qua. Hừ, bất kể tiện nhân nàylà ai, nàng ta dám câu dẫn phò mã của Chung Ly Yến nàng, kết quả chỉ có mộtđường chết. Lúc Độc Cô Diễm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Hướng Tiểu Vãn, tứcgiận mới vừa rồi giờ khắc này toàn bộ tiêu tán. Khi tròng mắt lạnh như băng kia nhìn thấy Hướng Tiểu Vãn, đều là vô số ôn nhu.Hắn đi tới, nhẹ giọng nói: “Vãn nhi, sao nàng ra đây?” Hướng Tiểu Vãn trừng hắn. “Mẹ nó, nếu ta không ra, Sương nhi hẳn sẽ bị chàngmắng chết rồi, Độc Cô Diễm, về sau có thể không làm dữ như vậy với bọn chúngđược không, chúng chỉ là trẻ con thôi, cái chúng muốn chỉ là được chàng chú ýnhiều hơn, sủng ái hơn mà thôi. Sương nhi chỉ là một bé gái mới bốn tuổi, cònnhỏ tuổi đã không có mẹ, trong ngày thường chàng hung dữ với nó cũng coi nhưxong đi, nhưng bây giờ con bé bị uất ức như vậy, chàng lại làm dữ với nó, chàngkhông cảm thấy quá đáng sao? Còn nữa, con bé thương tâm chàng không cho nókhóc, chẳng lẽ muốn nó cười sao? Nó chỉ là một nữ hài tử mà thôi, chàng khôngthể ôn nhu với con bé chút sao?” Sau khi rống lên một đống lớn, tâm tình Hướng Tiểu Vãn cuối cùng bình phục rấtnhiều, nàng thực không chịu nổi thái độ Độc Cô Diễm giáo dục con cái, cứ thíchrống lên như vậy, quả là ảnh hưởng không tốt với trẻ con. Lúc này Độc Cô Diễm ở trước mặt Hướng Tiểu Vãn, liên tiếp cúi đầu đồng ý. “Vãnnhi nói đúng lắm, về sau ta nhất định hảo hảo sửa đổi, nếu như ta làm không tốt,Vãn nhi nàng cứ giống như bây giờ mắng ta nha.” Nói xong, hắn hướng về phíaHướng Tiểu Vãn ôn nhu trìu mến cười, một nháy mắt kia, ánh mặt trời sáng rỡ đềubị u ám trong nụ cười của hắn, chỉ còn lại là nụ cười tồn tại trong trời dất. Tất cả tức giận của Hướng Tiểu Vãn cũng tiêu tán ở trong nụ cười ôn nhu đẹp mắtnày, nàng liếc giận một cái với Độc Cô Diễm, coi như là trả lời lời của hắn. Sau đó đem Độc Cô Sương trong ngực đưa cho hắn. “Sương nhi giao cho chàng, bếcho tốt đó.” Độc Cô Sương nghe, giật mình. Nhũ mẫu đần này nói gì vậy? Muốn phụ thân bế bé?Làm sao có thể. Phụ thân lấy lý do hài tử Độc Cô gia phải kiên cường độc lập,cơ hồ chưa bao giờ bế bọn chúng, hơn nữa, cho dù phụ thân bế, bé cũng sẽ cảmthấy có chút mất tự nhiên. Bé đã quen bộ dáng lãnh khốc nghiêm túc thường ngày của phụ thân rồi, đột nhiênđể cho bé tiếp nhận một phụ thân trở nên rất ôn nhu, thật đúng là không chịunổi. Không chỉ có Độc Cô Sương, bốn tiểu quỷ khác cũng đều một vẻ mặt kinh ngạc nhìnHướng Tiểu Vãn. Từng người một thầm nghĩ: có tình, rất có tình rồi, thái độ của phụ thân đốivới nhũ mẫu đần này rõ ràng đã khác. Đặc biệt là Độc Cô Phi, gương mặt cảm thấy lẫn lộn. Vì sao ánh mắt phụ thânnhìn nhũ mẫu, làm sao lại giống như bộ dáng Kinh Phong gặp được Hồng Lôi đây?(chú thích: Kinh Phong và Hồng Lôi là hai con ngựa tốt chạy ngàn dặm, KinhPhong là ngựa đực, Hồng Lôi là ngựa cái) Mặt Độc Cô Diễm do dự, vẻ mặt rất là lúng túng. “Vãn nhi, Sương nhi rất thíchnàng, nàng bế mới tốt.”Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, nổi giận. “Độc Cô Diễm, chàngđây là thái độ gì, có phụ thân nào như chàng không? Chàng bế hay không bế?”Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ kia tức giận, rất là khả ái. Độc Cô Diễm thấy vẻ mặt Hướng Tiểu Vãn tức giận rồi lại khả ái chết người, nhấtthời như si như say, bàn tay vừa kéo, Hướng Tiểu Vãn liền hạ xuống trong ngựccủa hắn, ngay tiếp theo, Độc Cô Sương cũng tương đương trong ngực hắn. Cúi đầu, thanh âm khàn khàn nhẹ giọng nói với Hướng Tiểu Vãn: “Vãn nhi, cách bếthế này, nàng hài lòng không.” Hướng Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, trước mặt nhiều người như vậy, nàng là lần đầu tiênxấu hổ như thế. Rũ đầu xuống, nhẹ nhàng gật, sau đó từ từ đi về phía trướctrong cái ôm của Độc Cô Diễm Bốn tiểu quỷ sau lưng thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cất bước đuổi theo. Chung Ly Yến cắn răng nghiến lợi nhìn một màn này, đôi mắt cơ hồ muốn phun ralửa, tay dưới ống tay áo, càng thêm bấm vào trong thịt thật sâu, nhưng nàng lạikhông biết đau, hận ý trong lòng, cơ hồ đến trình độ nàng không thể chịu nổi. Vãn nhi? Thật không ngờ Độc Cô Diễm ôn nhu gọi tiện nhân này là Vãn nhi? Một màn mới vừa rồi, nàng cảm giác mình giống như là người ngoài, mà tiện nhângọi là Vãn nhi kia giống như là nữ chủ nhân của phủ tướng quân này, không chỉlà Độc Cô Diễm vô cùng ôn nhu đối với nàng ta, mà ngay cả tình cảm của năm tiệnchủng kia với nàng ta cũng rất tốt. Không, Độc Cô Diễm là của nàng, tướng quânphu nhân cũng là Chung Ly Yến nàng, tiện nhân này làm sao giành với nàng được?Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép. Chung Ly Yến nghĩ đến đây, hai tròng mắt tối sầm lại, hận ý ở đáy mắt bị nànggiấu đi, nàng khắc chế cảm xúc của bản thân, phủi phủi quần áo, cực lực để chomình nỡ rộ cao quý hoa mỹ mà chỉ hoàng tộc có, chân nhẹ nhàng bước, đuổi theođám Độc Cô Diễm, mỉm cười hô: “Diễm ca ca, đợi chút...” Độc Cô Diễm nghe vậy, lông mày lại nhíu, không có chút nào che giấu phiền nãotrả lời: “Tam công chúa, còn có chuyện gì?” Thái độ xa cách và mang theo mộttia chán ghét. Nếu như không phải là nể mặt mũi Chung Ly Tuyệt..., hắn sớm đã đánh Chung Ly Yếnđáng ghét này rồi, lại dám ba lần bốn lượt quấy rầy hắn và Vãn nhi thân mật,thật làm người ta chán ghét. Ánh mắt Chung Ly Yến chợt lóe lên hung dữ quét qua Hướng Tiểu Vãn, nhưng rấtnhanh liền rời đi. Nàng hướng về phía Độc Cô Diễm, xinh đẹp nở nụ cười: “Diễmca ca, ca quên sao, ba ngày sau chính là tiệc chiêu sinh, hoàng huynh bảo tatới nói cho ca biết, tiệc chiêu sinh ba ngày sau ca nhất định phải tham gia.” Độc Cô Diễm từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Chung Ly Yến, hắn ôm Hướng TiểuVãn tiếp tục cất bước rời đi, xa xa, thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến.“Bản tướng đã biết, lời Tam công chúa cũng đã đưa đến, mời trở về đi, khôngtiễn.” Lời kia vừa rơi xuống, Chung Ly Yến hận đến cơ hồ cả mặt cũng trở nên dữ tợn.Độc Cô Diễm, ngươi chờ đó, Bổn công chúa sẽ không bỏ qua đâu, con tiện nhânkia, phải chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]