Liên tiếp ba ngày, tháiđộ của Độc Cô Diễm đối với Hướng Tiểu Vãn cũng làm cho nàng kinh sợ không dứt.
Nếu như nói Độc Cô Diễm rống với nàng như trước, hoặc là hung dữ với nàng, cũngkhông khiến cho nàng thấy đáng sợ. Nhưng Độc Cô Diễm bây giờ nhìn thấy nàng,đều dùng loại ánh mắt ôn nhu đưa mắt nhìn nàng. Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, mỗilần hắn đều rất cưng chìu cười khẽ với nàng, thỉnh thoảng, còn ăn đậu hũ củanàng, điều này làm cho đáy lòng nàng càng thêm sợ hãi
Một ngày kia, trời vừa sáng.
Hướng Tiểu Vãn nằm ở trên giường, đang ngủ say, nàng nghiêng người, muốn đổilại vị trí, nhưng lúc này, trên giường vụt sáng qua một đạo bóng ma.
Hướng Tiểu Vãn theo bản năng mở mắt tỉnh táo, liếc một cái, vậy mà chính là mộtcái liếc này, thân thể bỗng giật mình, bao nhiêu buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm một bộ áo trắng, tóc đen rủ xuống, ánh mắt ôn nhu, mặtcưng chìu cười yếu ớt, không nhúc nhích đang nhìn mình.
“A...” Không nghi ngờ chút nào, tiếng thét chói tai kinh thiên động địa này,phát ra từ miệng Hướng Tiểu Vãn.
Độc Cô Diễm vẫn ôn nhu như cũ, hắn đi lên trước, ngồi vào bên giường Hướng TiểuVãn, ánh mắt ôn nhu và chuyên chú, vẫn rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, thấynàng kinh hãi như thế, không khỏi nhẹ nhàng cau mày. “Vãn nhi, ta làm nàng sợsao? Ngoan, ngủ tiếp đi.” Vừa nói, vừa lấy tay vỗ nhẹ đầu vai Hướng Tiểu Vãn,động tác kia, giống như đang che chở bảo vật trân quý nhất thế gian.
Cả người Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582793/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.