Màn đêm, chậm rãi phủxuống.
Bởi vì phải chiếu cố sinh hoạt thường ngày của năm tiểu quỷ, Độc Cô Diễm vừarồi liền sai người tới đây, giúp Hướng Tiểu Vãn chuyển chỗ đến Thanh Thủy cư ởĐông viện.
Thanh Thủy cư là một viện độc lập lớn nhất ở phủ tướng quân, sương phòng nhiềunhất, tiểu viện độc lập cũng lớn nhất, hơn nữa cách chỗ Lăng Phong cư của ĐộcCô Diễm ở chỉ có một bức tường.
Sau khi an trí tốt tất cả, Hướng Tiểu Vãn miễn cưỡng ngồi ở trên giường êm,ngửa đầu, ánh mắt không nhúc nhích nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hôm nay hình như là ngày mười lăm, trăng sáng thật tròn, mấy ngày qua nàng đitới thời đại này, không biết hiện tại bà nội thế nào?
Nghĩ đến bà nội của mình, con ngươi của Hướng Tiểu Vãn hiện lên tia ảm đạm.Nàng không biết, mình còn có thể trở lại hiện đại hay không?
Thở dài một tiếng, Hướng Tiểu Vãn tính toán thu hồi tầm mắt.
Nhưng mà vào lúc mắt vừa hạ xuống, ngoài cửa sổ chợt lóe lên bóng đen làm chonàng cả kinh, thân thể bị làm cho sợ đến nhảy xuống.
Bóng đen vừa rồi kia, rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ nhà này, có quỷ?
Bốn phía rất an tĩnh, bên tai rõ ràng truyền đến từng trận tiếng côn trùng,Hướng Tiểu Vãn run rẩy vài cái, tiếng côn trùng ngày càng rõ ràng, nàng càngthấy được hình như là ma quỷ quái gào thét.
“Mẹ nó, dù sao cũng là một lần chết, liều mạng.” Phải chết, cũng phải hiểu vìsao bị chết. Hướng Tiểu Vãn bỗng nhiên hăng hái cao ngất, dịch chuyển hai chânđi ra ngoài.
Phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582766/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.