Chương trước
Chương sau
Editor: Ưu Tịch

Cốt Đầu ôm Linh Linh chạy về động, chuyện đầu tiên hắn làm là một cước đá Hi Chân ra ngoài, sau đó bế Linh Linh, ba chân bốn cẳng chui vào trong ổ chăn, đặc biệt cố chấp nói đúng một câu: "Hách oa toái thấy."

Linh Linh: "..."

Hóa ra đồ ngốc này cũng chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?!

"Vẫn đang là ban ngày đấy." Linh Linh nói, nhưng Cốt Đầu vẫn gắt gao ôm nàng vào trong lòng: "Toái thấy!"

Ôi chao, chẳng biết hắn có bao nhiêu cố chấp với việc ôm Linh Linh cùng ngủ nữa!

Cho dù hắn đổi thành hình người, Linh Linh cũng không có bất kỳ cảm giác lạ lẫm nào. Nàng và Cốt Đầu đã ở chung với nhau hơn mười năm có lẻ, bản thân nàng là do Cốt Đầu một tay nuôi lớn, tình cảm tất nhiên là vô cùng sâu đậm. Đừng nói Cốt Đầu biến thành hình người, dù hắn có biến thành lợn, Linh Linh cũng nguyện ý ngủ cùng hắn.

Nàng bị Cốt Đầu ôm chặt trong ngực quá lâu, tò mò đưa tay sờ tới sờ lui trên người hắn. Xúc cảm của cơ bắp trên người hắn vô cùng chân thực, làm Linh Linh vô cùng vui vẻ: "Cốt Đầu thúc thúc, đây là thân thể thật sự nha, thúc thật là lợi hại!"

Cốt Đầu liền đặc biệt đắc ý. Hắn giơ một tay lên kéo vạt áo xuống, lộ ra một mảng da ngực trắng nõn cho nàng xem (@@””). Đối với việc hắn đột nhiên biến thành hình người, đương nhiên Linh Linh cũng rất tò mò. Nàng cũng không khách khí, giơ tay kéo vạt áo của hắn thấp thêm chút nữa, kéo thẳng đến chỗ thắt lưng gầy nhỏ, lấy tay sờ cơ ngực, cơ bụng của hắn.

Dáng người của đồ ngốc này ấy thế mà hoàn hảo đến rối tinh rối mù, thân hình cân xứng thon dài, dẻo dai, eo nhỏ, chân dài, mông cong. Không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn cục súc, nhưng những đường nét cơ thể gọn ghẽ tuyệt đẹp, thon gầy rắn chắc, thật sự là vô cùng tinh tráng. Nếu đổi lại là một nữ tử nhỏ tuổi khác nhìn thấy chắc đã phun máu mũi, nhưng Linh Linh lại không có bất kỳ phản ứng quá mức nào. Chỉ là nàng cảm thấy, trong ngực hắn dày rộng ấm áp, nàng thực thích. Nghĩ nghĩ, nàng còn nằm úp sấp trên ngực hắn, cắn một miếng. Cơ thể khó giữ thăng bằng nên không cắn được, nhưng quả thật là cảm giác cắn vào da thịt.

Linh Linh ngẩng đầu, vui vẻ nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng, nàng thực sự thay Cốt Đầu vui vẻ. Cốt Đầu ôm Linh Linh trong lòng, vẫn dung túng cho nàng sờ loạn trên ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, con ngươi đen không ngừng lóe sáng. Linh Linh ngẩng đầu, vừa thấy ánh mắt lóe lóe của hắn liền có dự cảm xấu. Quả nhiên, hắn bỗng xoay người một cái, liền đặt Linh Linh dưới thân mình, cũng giơ tay cởi quần áo Linh Linh muốn sờ lại. =. =

Linh Linh mặc áo lót bên trong. Trước kia nàng còn nhỏ không biết gì, từ lúc Bạch Phượng Hoàng tên khốn đáng khinh này bắt nàng hàng ngày ăn những món ăn làm ngực lớn, mà đây cũng đang là thời điểm nàng bắt đầu dậy thì, nên thi thoảng bộ ngực nàng đôi khi sẽ ẩn ẩn có chút trướng.

Thời điểm lúc hiện tượng đó mới xảy ra Linh Linh cũng rất sợ hãi, còn tưởng rằng bản thân sinh bệnh. Nàng cũng khó có thể mở miệng, quá ngượng ngùng để nói với Bạch Phượng Hoàng. Đến sau khi chuyển đến ở cùng các vị sư tỷ, các tỷ muội nói cho nàng một ít chuyện của nữ hài tử, nàng thế mới biết đây đều là chuyện bình thường.

Nàng cũng biết thiếu nữ lớn lên phải mặc áo lót, nàng liền cũng bắt đầu mặc. Cốt Đầu tên ngốc này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, hắn tò mò nhìn một hồi, liền giơ tay lên sờ vào áo yếm đỏ thêu sen.

Bộ ngực của nàng đã bắt đầu nhô lên một chút, giống như gò đất, sờ lên có chút cứng. Nhất thời ánh mắt Cốt Đầu thập phần nghi hoặc: sưng lên?

Linh Linh tập kiếm từ nhỏ, khó tránh khỏi việc bị thương. Mỗi khi trên người nàng bị bầm tím, Cốt Đầu sẽ lau rượu thuốc xoa bóp cho nàng. Nên giờ đây, nó liền ba chân bốn cẳng cởi áo lót nhỏ trên người Linh Linh ném sang một bên, giơ tay lên xoa bóp. (@@””””)

Linh Linh mặt trướng đỏ bừng, xấu hổ nhanh chóng bắt lấy bàn tay to của hắn. Ánh mắt Cốt Đầu đặc biệt đau lòng, cúi đầu thổi thổi cho nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng, tựa như đang an ủi nàng.

Linh Linh cầm lấy tay hắn, mặt đỏ cúi đầu nói: "Cốt Đầu thúc thúc, ta là đại cô nương, không thể nhìn cơ thể của ta, cũng không thể sờ loạn."

Cốt Đầu nghiêng đầu cẩn thận nghe nàng nói chuyện, bằng đó chữ hắn đều biết, chỉ là ghép thành câu như vậy hắn vẫn không hiểu được.

Hắn tiếp tục cúi đầu thổi thổi, nói lắp ba lắp bắp an ủi nàng: "Không chỉ, không chỉ." ( không đau không đau. =. =)

Cuối cùng Cốt Đầu còn xuống giường muốn lấy rượu thuốc, Linh Linh chỉ đành nhanh chóng tóm lấy tay hắn, xấu hổ túm quần áo lại, nhanh chóng chui vào trong chăn, mặt trướng đỏ bừng.

Cốt Đầu chưa từng thấy bộ dáng Linh Linh đỏ mặt ngượng ngùng, hôm nay lại thấy mặt nàng đỏ lên nhiều lần, hắn hết sức hiếu kỳ. Mặt nàng đỏ bừng, giống như quả táo, mắt to nhìn chung quanh, ánh mắt mơ hồ lóe ra không ngừng, tràn đầy vẻ ngượng ngùng.

Cốt Đầu đặc biệt yêu thích.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mấu chốt ở chỗ cởi quần áo của Linh Linh. Tuy rằng hắn không rõ trước kia cũng cởi quần áo Linh Linh nhưng nàng lại không có bộ dạng đáng yêu như vậy, hắn vẫn cứ ba chân bốn cẳng trèo lên giường lôi kéo quần áo của Linh Linh. (Editor: Tôi… này… ặc… Chương này… khụ khụ….)

Linh Linh nắm chặt cổ áo, cố sống cố chết bảo vệ trong sạch, vỗ vỗ đánh đánh Cốt Đầu nháo nháo loạn loạn, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc phiêu đãng trong sơn động ấm áp yên tĩnh. Cốt Đầu ôm lấy thắt lưng của nàng, xoay người đặt nàng dưới thân. Quần áo của hai người đều rối tung tán loạn, tóc dài tản ra như rong biển, uốn lượn rơi xuống giường, từng sợi từng sợi triền miên quấn quýt, phân không ra là ai với ai.

Linh Linh bị Cốt Đầu chọc ngứa, cười đến sắp tắt thở, nâng tay đập vào trong ngực Cốt Đầu. Hai má nàng ửng đỏ, đẹp như tiên nữ đọa hồng trần, cặp mắt to ngây thơ trong sáng, nhưng đã có vài phần kiều mị ẩn giấu trong đó. Cốt Đầu đè lên thân mình mềm nhũn của nàng, cúi đầu lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nắm cổ tay nàng, cúi đầu hôn lên mi mắt nàng.

Hắn ôn nhu hôn lên cặp lông mi dày dài cong vút của Linh Linh, lại hôn lên chóp mũi nhỏ bé xinh xắn của nàng, rồi chậm rãi cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, từng tấc từng tấc một nhẹ nhàng nâng niu như trân bảo. Dưới hàng mi đen bóng dài rậm, cặp mắt hắn sáng trong như ngọc lưu ly, tràn đầy vui sướng và thoải mái. Sau đó, hắn xoay người, gắt gao ôm lấy Linh Linh, lại bắt đầu nghịch lông mi nàng. =. =

Vốn là khoảng thời gian tốt đẹp, hai người cách xa cửu trùng vừa mới được gặp lại, đám đệ tử ngự kiếm từ xa xông tới, cứ thế đi thẳng vào trong động, muốn cướp lại sư muội nhà bọn họ.

Hi Chân nhận mệnh chắn ở bên ngoài, đối mặt hơn trăm đệ tử ngự kiếm của Nam Hoa đang lòng đầy căm phẫn lớn tiếng chất vấn, nàng chỉ có thể nước mắt lưng tròng  —— đại nhân, người thật đúng là qua sông đoạn cầu! Người ở bên trong phong lưu khoái hoạt, lại làm khó, bỏ mặc ta với cả đám đệ tử hơn trăm tên đang hăng máu muốn quần ẩu!

Hi Chân rơi lệ. Quả nhiên, đi theo đại nhân thì cả đời cũng không thoát được kiếp nô dịch.

...

Lại nói về tên xấu xa Bạch Phượng Hoàng, bị Thượng Đế bệ hạ triệu hồi trở lại thiên đình. Hôm nay Thượng Đế bệ hạ thật là cáo già, hắn thế mà lại biết lần này Bạch Phượng Hoàng tự dưng chạy xuống trần gian mấy tháng không chịu về, nhất định là có rắc rối. Hắn nhanh chóng triệu Tư Mệnh đến, vừa giảng giải đạo lý vừa uy hiếp sức mạnh, vừa đấm vừa xoa, tên Tư Mệnh không có tiết tháo này liền nói ra chuyện động trời: Bạch Phượng Hoàng giấu Bạch Linh dưới trần gian!

Thượng Đế bệ hạ giận dữ lôi đình!

Bạch Linh năm đó chính là do tự tay lão nhân gia hắn ra lệnh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, Bạch Phượng Hoàng dám thương lượng đi cửa sau với Diêm Vương nơi đó, lão nhân gia hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt mà bỏ quá cho. Sau này lại xảy ra chuyện Bạch Linh nhảy Vong Xuyên, đám cáo già Thần Long tộc ở chỗ Bạch Phượng Hoàng thu được không ít lời, sợ việc mình ăn hối lộ cũng vì thế mà bị Thần Long nữ vương phát hiện ra, lại dám trả đũa, tiên phát chế nhân chạy lên chất vấn Thượng Đế bệ hạ, nói Bạch Linh vốn bị nhốt dưới mười tám tầng địa ngục, làm sao có thể nhảy xuống dòng Vong Xuyên? Kết quả chuyện hắn cùng Diêm Vương thương lượng cửa sau lộ ra. Cũng may là Bạch Linh đã chết, bọn họ cũng chột dạ, lúc này mới cho qua.

Ni mã, hiện tại hóa ra Bạch Linh còn chưa chết, thật sự là âm hồn không tiêu tan, vừa hiện hồn đã gây tai họa cho ái khanh của hắn! Từ xưa anh hùng nan quá mỹ nhân quan, Bạch Phượng Hoàng người này đối với những chuyện tầm phào khác chưa bao giờ quá mức nhiễu loạn, chỉ duy nhất chuyện liên quan tới Bạch Linh, hắn liền hồ đồ rồi.

Mà thời điểm này là lúc nào chứ, đám hát tuồng Thần Long tộc Khứ Hồi kia ỷ vào việc càng ngày tà khí càng tụ càng nặng, chúng tiên chuyển đi xa dần, bọn họ chỉ chực chờ chiếm lấy Khứ Hồi. Mấy năm nay bọn chúng xưng vương xưng bá tại đó, còn không biết chừng mực mà dám manh nha ý đồ tạo phản, đã luôn xem Thượng Đế bệ hạ này như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cuộc sống hàng ngày quả là khó khăn mà.

Mấy năm nay Thượng Đế bệ hạ luôn luôn cân nhắc nên trấn an thu phục bọn họ như thế nào, ai ngờ thằng nhãi này thích chơi trội, lặng lẽ lén giấu Bạch Linh ở dưới trần gian chiều chuộng nuôi dưỡng, nếu mà Long Thấm biết được, nháo lớn chuyện lên, ni mã Khứ Hồi này còn quản được sao?

Thượng Đế bệ hạ lập tức gọi Bạch Phượng Hoàng tên ngu ngốc này đến chửi bới một trận, nhưng hắn cũng là nam nhân, tội gì phải khó xử nam nhân. Hắn vẫn là có thể lý giải được trong lòng Bạch Phượng Hoàng đang nghĩ gì, liền khuyên thằng nhãi này: ngươi xem, nếu không cứ như thế này, để trẫm ra mặt nói chuyện cùng đại công chúa Thần Long tộc, xem nàng có thể giữ im lặng, để các ngươi thành hôn trước, rồi lại cưới Bạch Linh về làm thiếp.

Thượng Đế bệ hạ nghĩ như thế này, Long Thấm vốn một lòng muốn cùng Bạch Phượng Hoàng thành hôn, chỉ là mấy trăm năm nay Bạch Phượng Hoàng vẫn chẳng tỏ thái độ gì, Thần Long tộc mấy lần bức hôn hắn đều bị hắn dùng thái cực đại pháp đẩy trở lại. Thượng Đế bệ hạ cân nhắc, nếu Bạch Phượng Hoàng lấy việc cưới Long Thấm làm điều kiện trao đổi, đại công chúa tất nhiên không thể không đáp ứng việc cho Bạch Linh vào cửa.

Thần Long tộc của mấy năm nay cùng với Thần Long tộc của mấy trăm năm về trước, đã hoàn toàn bất đồng. Thần Long tộc khi đó chỉ là một quần thể yếu kém, chỉ là xuất thân cao quý, là hậu duệ của Thủy Nữ, dù sao cũng phải cấp vài phần thể diện. Khi đó chuyện của Bạch Linh Thượng Đế bệ hạ cũng chỉ xử lý công bằng, mà nay Thần Long tộc Khứ Hồi đã thành họa lớn trong lòng hắn, nếu lúc này Bạch Phượng Hoàng và Long Thấm náo loạn lên, chọc giận nữ vương Thần Long tộc, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ sẽ có cớ mà làm lớn chuyện.

Kết quả Thượng Đế bệ hạ đã tận tình khuyên bảo, mà tên nhãi Bạch Phượng Hoàng này còn không chịu đồng ý!

Bạch Phượng Hoàng đương nhiên biết tại thời điểm này bọn họ không thể nháo loạn cùng Thần Long tộc, nhưng nếu hắn đáp ứng cưới Long Thấm, để cho Linh Linh biết, hắn chỉ sợ chuyện với Linh Linh hoàn toàn hỏng rồi!

Thượng Đế bệ hạ tức sùi bọt mép, ni mã nó quả thực không để ý tới đại cục, quả thực quả thực quả thực không để ý đại cục mà!!! Hắn tức giận đến mũi cũng lệch, đương nhiên sẽ không muốn để hắn nhúng tay vào, một cước đá hắn tới Tây thiên nghe Phật tổ giáo hóa.

Phật tổ Tây thiên, mọi người đều biết đến, là vị Phật đặc biệt có tình yêu với phật pháp, mỗi ngày đều khai đàn giảng kinh, chỉ điểm bến mê cho đám hậu bối bọn họ, phát triển tinh thần đại từ đại bi phổ độ chúng sinh dũng cảm đương đầu, giúp người ta sớm ngày thoát khỏi biển khổ vô biên.

Thiên đình vốn sát ngay cạnh Tây thiên, Thượng Đế bệ hạ thường xuyên phái vài vị đại biểu đi qua nghe kinh, cho Phật tổ vài phần mặt mũi. Lần này hắn liền đặc cách phái Nhị Lang thần dẫn đầu đi qua, chủ yếu là để hắn coi chừng Bạch Phượng Hoàng, không được để cho hắn chạy thoát, một mặt lại ban ngọc chỉ truyền về Thần Long tộc Khứ Hồi và Phượng tộc, hạ lệnh cho hai tộc bắt tay chuẩn bị hôn sự.

Từ đó mỗi ngày Bạch Phượng Hoàng bắt đầu nghe giảng kinh Phật tổ, hắn vẫn không biết Thượng Đế bệ hạ cứ như vậy bán chính mình. Tên ngốc này nghĩ rằng Cốt Đầu vẫn còn ở bên trong bình Thu Yêu, nên hắn một chút không vội. Phật tổ giảng kinh hắn coi như điệu hát dân gian mà nghe, đi học thường xuyên ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng sẽ thu được ánh mắt quan tâm đến từ Phật tổ.

Giống như vị phu tử dạy một nhóm đệ tử dưới thế gian, đối với một đệ tử vừa cá biệt nghịch ngợm hay gây sự lại thập phần xuất chúng, luôn luôn có phần thiên vị đặc biệt. Trước kia khi Phật tổ đi tới chỗ Tây Vương mẫu giảng kinh, liền đặc biệt để bụng tới thằng nhóc luôn trốn học này. Mà nay Bạch Phượng Hoàng bị áp đến Tây thiên nhận giáo hóa, Phật tổ liền nhiệt tình tràn đầy, vừa giảng liền giảng một mạch chin chín tám mươi mốt ngày... =. =

...

Lại nói trong khi Bạch Phượng Hoàng bị Phật tổ giáo hóa, ở bên Nam Hoa này, Cốt Đầu ngốc nghếch cứ thế ôm Linh Linh mỹ mãn ngủ một giấc thật dài. Lúc hắn tỉnh lại đã tới canh ba, vừa hé mắt, hắn đã lại muốn tắm rửa. =. =

Hắn bò xuống giường đi ra bên ngoài đun nước ấm, trở về ôm Linh Linh từ trên giường đi tới bên dục dũng.(bồn tắm, mọi người nhớ chứ?)

Lúc trước hắn vẫn luôn duy trì hình người, nay hư háo quá độ đã trở lại hình dáng khô lâu. Linh Linh thấy bộ dáng quen thuộc này của hắn cũng đặc biệt thích, lúc này bị hắn ôm lấy đi về phía dục dũng, còn nâng tay sờ lên mặt xương lạnh băng của hắn, nói: "Cốt Đầu thúc thúc, hình dạng này của người cũng rất tốt."

Đây gọi là con không chê cha mẹ xấu, tuy rằng thực ra Linh Linh vẫn là có chút ghét bỏ Cốt Đầu một thân xương cốt cứng rắn lạnh băng ôm nàng thực không thoải mái, nhưng từ trước tới nay nàng cũng không bao giờ ghét bỏ dáng vẻ này của hắn. Nàng nhìn bộ dáng khô lâu của hắn mười năm, nay Cốt Đầu bỗng nhiên thay đổi nhân dạng, nàng thật sự có chút không quen.

Cốt Đầu cúi đầu nhìn nàng, nghe cũng không hiểu gì, nhưng khi hắn nghe Linh Linh nói hắn "Đẹp", tiểu ngốc tự lý giải ra, liền đặt Linh Linh lên ghế ngồi trong dục dũng, còn hắn thì dùng sức niết quyết ngay tại chỗ, ra sức muốn biến trở về bộ dáng con người.

Nó lúc này thật là có điểm hư háo quá độ, nó thay đổi nửa ngày cũng không thay đổi đi qua, cũng thực thất bại, có điểm lo lắng nhìn Linh Linh, sợ Linh Linh lại chán ghét chính mình.

Linh Linh cũng thấy vất vả thay cho hắn, đứng lên kéo cánh tay hắn, vui vẻ cười: "Cốt Đầu thúc thúc, khi chúng ta cùng một chỗ, người cứ để hình dáng là Cốt Đầu đi thôi, tới khi ra bên ngoài lại biến thành bộ dáng con người là được."

Nhất thời Cốt Đầu hoa tâm nộ phóng (cực kỳ vui vẻ). Đương nhiên hắn cũng không hiểu Linh Linh nói gì, nhưng thấy Linh Linh cười sáng lạn đến như vậy, thanh âm mềm mại, nó thực thích, liền khẩn cấp ôm nàng chui vào dục dũng.

Linh Linh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cốt Đầu ôm vào dục dũng, nước ấm bao vây. Một thân quần áo của cả hai đều bị nước thấm vào ẩm ướt hết cả, Cốt Đầu không nói hai lời, cứ thế cởi quần áo Linh Linh. Linh Linh nói với nó: "Cốt Đầu thúc thúc, ta đã là đại cô nương, không thể tắm rửa cùng với ta."

Cốt Đầu vùi đầu chỉ lo anh dũng cởi hết đám quần áo ướt sũng trên người nàng, cởi xong liền tùy tiện quăng ra ngoài, lại giơ tay muốn cởi nốt quần của Linh Linh.

Linh Linh và Cốt Đầu cách xa ngàn trùng cửu biệt mới được gặp lại, lúc này cũng đặc biệt nhân nhượng hắn, liền quyết định lui từng bước: "Chúng ta có thể cùng nhau tắm rửa, nhưng người không thể biến thành hình dáng con người, ta không thể nhìn thân mình của nam tử nào khác ngoài phu quân của bản thân."

Trao đổi giữa cả hai còn có chút trở ngại, Linh Linh cố gắng vừa nói vừa khoa tay múa chân, Cốt Đầu đại để cũng đã hiểu, đương nhiên hiểu là hiểu ý trên mặt chữ, còn thì hắn không rõ hai chuyện này có gì khác biệt(thân xương hay thân người ý). Hắn nghe thế liền thực vui vẻ, hắn đặc biệt thích nói chuyện cùng Linh Linh, liền ôm Linh Linh vào trong lòng, có chút khó khăn uốn lưỡi nói: "Cốt Đầu tây tìm, nhân toái thấy."

Linh Linh vui vẻ gật đầu khen ngợi hắn: "Cốt Đầu thúc thúc thật thông minh."

Nàng vui vẻ hôn Cốt Đầu một cái, Cốt Đầu tâm hoa đại đại phóng, cặp huyết đồng lóe sáng, giống như kia đám hài tử mới học chữ được người lớn khen ngợi, tiểu ngốc liền cố gắng khoe khoang thành tích, nói lắp ba lặp lại: "Cốt Đầu tây tìm, nhân toái thấy."

Linh Linh gật đầu: "Đúng, đúng, Cốt Đầu thúc thúc nói đúng."

Cốt Đầu cọ cọ khuôn mặt của nàng, vui vẻ nói: "Tây tìm, lại, toái thấy..."

Linh Linh cười ngã vào trong lòng hắn, không phải vừa ngủ dậy sao? Tắm rửa xong lại ngủ tiếp?... Nàng cảm thấy Cốt Đầu thúc thúc sao mà so với trước kia còn bám người hơn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này mọi người có thấy "Nội dung trọng điểm" nổi bật hẳn lên không?!! Hiểu sai thì toàn bộ đi diện bích!!! ~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.