Mấy ngày hôm sau đó, không khí giữa Linh Linh và Bạch Phượng Hoàng từ đó trở đi liền thoáng có chút vi diệu.
Linh Linh bắt đầu trở nên trầm mặc lạ thường, dường như cả người luôn tràn ngập tâm sự. Nàng cũng không đối với Bạch Phượng Hoàng thân thiết không muốn xa rời như trước nữa, có đôi khi lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Phượng Hoàng bất động thanh sắc, vẫn sủng ái nàng như trước đây. Chỉ là Linh Linh bắt đầu thường xuyên truy vấn hắn về mẫu thân ca ca, trái lùng phải hỏi hắn.
Hắn cũng không trực tiếp lừa gạt Linh Linh, nhưng cũng vẫn dây dưa kéo dài. Hắn thầm nghĩ muốn để hết thảy thuận theo tự nhiên, lại thực quý trọng khoảng thời gian được ở bên Linh Linh như thế này, tựa như chỉ có hai người, cùng nhau đi qua những năm tháng bình bình lặng lặng. Cho dù chỉ là lừa mình dối người, nếu cả hai cứ được ở bên nhau mấy trăm năm như vậy, đối với hắn, cũng đã đủ lắm rồi. Hắn đương nhiên biết giấy không bọc được lửa, chuyện gì phải tới cũng sẽ tới. Nếu có một ngày Linh Linh biết được chân tướng, đến lúc đó hắn cũng không e ngại.
Linh Linh là bảo bối do hắn một tay nuôi lớn, ngay cả là cha mẹ thân sinh huyết mạch tương liên cũng đừng mong cướp đi.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Linh Linh bắt đầu chăm đi tới ngọn núi cao nhất, ngày ngày đều cùng các sư huynh sư tỷ tu đạo tập võ.
Linh Linh đương nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/2023926/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.