Sáng sớm hôm sau khi Linh Linh tỉnh lại, phát hiện 'Phụ thân' thế nhưng đang nằm ngay bên cạnh, ôm lấy nàng ngủ cùng giường, nàng liền ôm lấy cổ hắn, ô ô khóc.
Những tưởng lại mất đi thân nhân một lần nữa, lần này quả thật nàng khóc cực kỳ thương tâm, đem toàn bộ sợ hãi ủy khuất phát tiết ra ngoài. Bạch Phượng Hoàng dỗ rồi lại dỗ, lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn dính đầy nước mắt ướt át một lúc lâu. Linh Linh khóc đến mấy cũng phải dừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên hồng hồng.
Bạch Phượng Hoàng một lòng muốn đưa Linh Linh trở về Nam Hoa, hắn nghĩ đôn đốc bảo bối tu tiên mới là điều quan trọng nhất. Linh Linh đương nhiên không biết hắn đăm chiêu suy nghĩ cái gì, nàng nói nhớ sư phụ và Lam Dã Du, Bạch Phượng Hoàng liền thuận theo ý nàng, đưa nàng trở lại Lam phủ trước tiên.
Hắn đằng vân bay lên, lần đầu Linh Linh được thử việc này, vừa tò mò lại hưng phấn, nhưng dẫm đến nát đám mây mềm nhũn mà đứng vẫn ngả ngả nghiêng nghiêng. Bạch Phượng Hoàng đỡ lấy eo của nàng, bạc môi ôn nhuyễn dán bên tai nàng, phun ra hơi thở nóng cháy ái muội: “Không sợ, ôm lấy ta.”
Trên mặt Linh Linh ửng đỏ, nàng mãi vẫn không hiểu được vì sao lần này gặp lại phụ thân mà bản thân lại luôn liên tiếp đỏ mặt. Nàng cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, nâng nhẹ tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, nhưng vẫn ngượng ngùng quay mặt sang một bên.
Bạch Phượng Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/2023916/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.