Bạch Phượng Hoàng giương mắt phượng, lãnh ngạo liếc nhìn hai người.
Hắn ta đau đầu khổ sở hai ngày, cũng cuối cùng được khai thông. Hắn cảm thấy Linh Linh lúc này luyến tiếc tên Cốt Đầu phá phách kia, là vì nó dưỡng dục nàng mười năm, nhưng trong lòng Linh Linh sao lại không oán hận Cốt Đầu cướp mình đi khỏi cha mẹ, làm nàng tuổi còn nhỏ đã mất đi cha mẹ yêu thương chăm sóc, phải đi theo nó trôi giạt khắp nơi ăn sương uống gió, nằm gai nếm mật? Hắn đã xem trong Trần kính, nhìn thấy được Linh Linh phát tiết với Cốt Đầu như thế nào.
Nếu giữa hai người vốn có khúc mắc, vì sao hắn lại không nhân cơ hội lợi dụng, ly gián bọn họ đây?
Hiện tại hắn cứ đánh giạt Cốt Đầu sang một bên, sau đó đưa Linh Linh đi, thì còn ai có thể cướp nàng với hắn nào?
Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào trong động. Trên đường hắn đi qua, mưa gió đều vì hắn mà mở đường. Cốt Đầu muốn nhanh chân bế Linh Linh chạy mất, Bạch Phượng Hoàng đầu cũng không thèm quay lại, phất tay áo đánh ra một đoàn tử quang vây nó trong đó, bóng dáng cao lớn tiến vào trong động.
Hi Chân giúp Cốt Đầu thoát ra, thanh âm Bạch Phượng Hoàng hững hờ phiêu phiêu lại ẩn ẩn hàn khí, cuồng phong bạo vũ từ trong động truyền ra: “Nếu ngươi muốn ta thiêu sống nó một lần nữa, cứ thả tự nhiên.”
Hi Chân chỉ đành buồn bực nhòm nhòm Cốt Đầu bị nhốt trong trận, lại vội vàng tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/2023915/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.