Trên bầu trời, tầng may tan đi, thứ áp lực đáng sợ bao phủ Đạo Tông hai tháng trời cuối cùng cũng tiêu tan.
Lâm Động lơ lửng trên không trung, cảm nhận nguyên lực hùng hồn, dồi dào vô tận trong cơ thể, khóe môi hắn nhướn lên. Không hổ là Luân Hồi Cảnh, so với lúc trước đúng là một trời một vực, chẳng trách mà dù hắn có rất nhiều thủ đoạn cường đại, cộng với hai đại tổ phù nhưng vẫn bị Thất Vương Điện quần cho tơi tả như vậy.
Có điều, giờ nếu gặp lại hắn thì Lâm Động tự tin sẽ khiến hắn thê thảm!
- Lâm Động ca!
Phía dưới, Thanh Đàn đang bay lại, nàng quan sát Lâm Động, sau khi thấy hắn không sao mới xoa ngực thở phào.
- Không sao chứ?
Ứng Hoan Hoan cũng theo ngay sau, đôi mắt lạnh tràn đầy sự quan tâm.
Lâm Động lắc đầu:
- Lần này ta bế quan bao lâu?
- Hai năm.
Thanh Đàn nói.
Lâm Động giật mình, rồi thấy nụ cười tinh quái của Thanh Đàn, thì nhéo má, nói:
- Không muốn sống nữa hả, huynh mà muội cũng dám trêu đùa!
- Muội sai rồi.
Thanh Đàn ôm mặt đầy vẻ ủy khuất, nhìn Thanh Đàn như thế Lâm Động không khỏi thấy buồn cười, vỗ vỗ má nàng. Hắn biết nha đầu này muốn chọc cho hắn vui, nghĩ nha đầu này giờ là điện chủ hà, nhưng trước mặt hắn vẫn giữ sự nhí nhảnh, trong lòng hắn cũng thấy mừng.
- Huynh bế quan hai tháng.
Ứng Hoan Hoan cũng cười, nói.
- Hai tháng à.
Lâm Động gật gù, hắn ở trong không gian ấy nên mất đi khái niệm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711384/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.