Ma khí cuộn trào, đại địa vỡ tan, nhưng thân ảnh gầy gò kia vẫn vững vàng đứng phía trước, mặc cho những đợt sóng ma khí kia có làm gì cũng không thể tiếp cận.
Lúc nói hắn cũng quay người tiến lại bên cạnh Lăng Thanh Trúc. Hắn nhìn vết máu trên tấm mạng che, vẫn nhận ra sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng khác với cái lạnh của Ứng Hoan Hoan, nàng vẫn luôn tỏa ra thứ cảm kiêu ngạo có ngay từ lúc sinh ra. Cũng có thể đây là nguyên nhân khiến nàng ưu tú như vậy.
Lăng Thanh Trúc có thể nhận thấy người thanh niên đó đã đến cạnh mình. Đôi mắt chưa hề dao động trước cả cái chết lúc này không kìm được mà có dấu hiệu hỗn loạn. Tay nắm chặt lại khống chế cảm xúc, cố gắng không để mình nhìn người nam tử chói sáng kia.
Dường như đã hoàn toàn khác hẳn so với sự thảm liệt ba năm về trước.
Trong khi đó, người thanh niên kia dường như cúi người xuống ôm ngang hông nàng. Đầu óc Lăng Thanh Trúc bỗng chốc trở nên trống rỗng, nhưng rồi nàng sực tỉnh, liền giãy giụa dữ dội.
- Đừng động đậy.
Giọng nói trầm đục vang lên, thân thể Lăng Thanh Trúc hơi cứng lại, cuối cùng ngẩng lên, một gương mặt trẻ tuổi trưởng thành, kiên nghị hơn ba năm trước lọt vào tầm mắt.
Lông mày hắn đang nhíu lại, khí chất đó khiến Lăng Thanh Trúc cũng phải khựng người. Ba năm dường như đã thay da đổi thịt cho hắn, thứ ẩn tàng đã dần hiển lộ.
Lăng Thanh Trúc cắn răng, sự giãy giụa cũng yếu dần do thân thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711324/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.