Sát khí kinh người bắn thẳng lên không trung, nhiệt độ không gian như lạnh đi, mấy người Lam Anh đứng gần Lâm Động nhất đều không thể chịu đựng thứ sát khi khủng khiếp đó, gương mặt tái nhợt vội lùi về phía sau.
- Đại ca.
Tiểu Viêm thấy thế vội nói.
Sát khí dần tan đi, sự dữ dằn trên gương mặt Lâm Động cũng dần biến mất, chỉ có điều cái lạnh băng hàn trong mắt hắn vẫn khiến có thể khiến hồn phách của người khác đông cứng.
- Lam Anh cô nương, có thể dẫn đường cho ta không? Bọn ta phải lập tức về vương triều Đại Viêm.
Lâm Động nhìn Lam Anh.
- Ừm.
Lam Anh nhìn những người hoàng tộc của vương triều Tiên phía sau rồi gật đầu.
- Lam Anh cô nương yên tâm, ta sẽ phái người đưa tộc nhân của cô đến nơi an toàn.
Lâm Động biết sự lo lắng của Lam Anh, bèn nói.
- Vậy thì đa tạ.
Lam Anh thở phào, cảm kích nói. Với thân phận và thực lực hiện nay của Lâm Động, chỉ cần nói ra câu này thì chắc hẳn ở Đông Huyền Vực tộc nhân của nàng sẽ được an toàn.
- Mạc sư thúc, con cùng Lâm Động đến vương triều Đại Viêm, tộc nhân của con nhờ vào người.
Lam Anh quay sang nói với Mạc sư thúc.
Mạc sư thúc gật đầu, cũng không phản đối gì, đám người Lâm Động này quá khủng bố, ngay Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng không đắc tội được, Lam Anh có thể nhờ việc này mà có chút quan hệ với Lâm Động, như thế cũng rất có lợi cho bà.
Lâm Động khẽ vẫy tay, đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711308/chuong-1184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.