Đông Huyền Vực, địa vực hướng nam.
Đây là vùng đất với bầu trời xanh lam tĩnh lặng, thỉnh thoảng có đàn chim bay lượng, tiếng kêu trong trẻo vọng ra xa.
Ầm!
Nhưng sự tĩnh lặng đó đột nhiên bị phá vỡ, đám chim bay tứ tán, chỉ thấy bầu trời xanh bỗng nhiên biến dạng
Rắc!
Khi biến dạng đến cực hạn thì vỡ ra thành một khe hở không gian.
Từ bên trong lập tức phun ra một thứ hung sát khí nồng nặc. Nó lan tỏa khiến nhiệt độ không gian như giảm xuống, rồi khe hở dần nhu động, một thân ảnh gầy guộc bước ra.
Khi hắn xuất hiện, đôi mắt đen sâu thẳm lập tức nhìn cả vùng đất, ánh mắt ánh lên những tình cảm phức tạp.
Như hoài niệm, như kích động, như oán hận…
- Đông Huyền Vực…cuối cùng ta cũng trở về.
Hắn giang hai tay, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh.
Phía sau hắn, khi không gian nhu động lại có một vài thân ảnh nữa bước ra. Tiếp đó, hung sát khí càng thêm cường thịnh, chỉ thấy vô số thân ảnh mang đầy sát khí bay vút ra như vũ bão rồi tập hợp ở phí sau. Số lượng người tuy rất đông nhưng không hề tạo ra bất cứ âm thanh bất thường nào, tất cả hành động và hơi thở đều như nhất thể.
- Đây chính là Đông Huyền Vực sao? Ta chưa bao giờ tới đây.
Liễu Thanh quan sát xung quanh rồi cười.
- Đại ca, đây là đâu?
Tiểu Viêm nhìn xung quanh rồi hỏi. Tuy hiện tại đã về Đông Huyền Vực, nhưng địa vực này rất rộng lớn, chẳng ai biết họ đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711307/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.