Phía trên hồ sấm sét là một thân hình yểu điệu mặc váy trắng, lộ ra những đường cong tuyệt hảo. Dung mạo Liễu Hương Huyên rất đẹp, là nữ nhân duy nhất mà Lâm Động từng gặp có thể sánh ngang với Lăng Thanh Trúc.
Nhưng khí chất của hai người này lại khác nhau. Lăng Thanh Trúc lạnh lùng cao ngạo, xa cách, nhưng chỉ khi tiếp xúc rồi mới cảm nhận được sự dịu dàng đằng sau sự lạnh lùng của nàng. Còn Liễu Hương Huyên, tuy thần sắc dịu dàng, sự thánh khiết đó khiến người ta không kềm được mà muốn thân cận, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng lãnh đạm.
Lâm Động chau mày nhìn Liễu Hương Huyên, hiển nhiên hắn không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở đây, hơn nữa xem ra cô ra cũng đã động lòng với Lôi Đình Tâm rồi.
- Liễu cô nương, phàm chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, đột nhiên lén lút ra tay như vậy e là không tốt!
Lâm Động liếc nhìn Lôi Đình Tâm cách mình rất gần, lạnh nhạt nói.
Khi nói hắn cũng quét mắt nhìn phía sau Liễu Hương Huyên, ở đó có hơn chục nhân ảnh, đều của Huyền Thiên Điện, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với lúc mới vào động phủ, chắc được phái đến nơi khác tìm bảo vật rồi.
- Lâm Động huynh nói vậy có phần nghiêm trọng rồi!
Liễu Hương Huyên mỉm cười quyến rũ:
- Động phủ này vốn vô chủ, nếu phán định quyền sở hữu theo thứ tự trước sau thì chuyến đi này không phải sẽ thành cuộc thi tốc độ sao?
Lâm Động nhướng mày, nữ nhân này miệng lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711069/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.