Trên đài, nam tử hắc y có tên Hoắc Chân vì lời nói của Lâm Động mà sắc mặt tối sầm lại, rồi khóe miệng nhếch lên, cười chế giễu:
- Ta có giáo dưỡng hay không, e là không đến lượt ngươi đánh giá!
- Vậy sao?
Lâm Động cũng khẽ cười, hắn bước lên phía trước, bàn tay khẽ nắm lại, cười nói:
- Vậy thử xem sao?
- Đây không phải cuộc giao đấu của những kẻ miệng còn hôi sữa đâu, ngươi vẫn nên hỏi ý kiến của trưởng bối đi.
Hoắc Chân liếc Lâm Động cười châm chọc.
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì lại nghe thấy đệ tử Đạo Tông ở xung quanh cười rộ lên. Hắn nhíu mày quay sang nhìn thì thấy đệ tử Đạo Tông đang nhìn hắn đầy thích thú, cứ như vừa nghe thấy truyện gì rất buồn cười vậy.
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh Lâm Động cũng ôm đàn đứng dậy, mái tóc tựa suôn dài tựa thác nước xõa trước ngực tạo cho nàng vẻ đẹp dịu dàng khiến Lâm Động cũng phải sững người.
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không xuất hiện chứ!
Nhưng vẻ đẹp đó chỉ kéo dài trong chốc lát, Ứng Hoan Hoan liền trợn mắt nhìn Lâm Động, khẽ hừ một tiếng, nói.
Nhìn nàng mà Lâm Động không biết nói gì, thời gian gần đây là nàng ta cố ý tránh hắn, vậy mà giờ lại thành hắn không đúng, nữ nhân quả là khó đối phó!
- Đã xuất hiện rồi thì trận cuối giao cho ngươi đấy. Nhưng ta thay mặt toàn thể đệ tử Đạo Tông trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thua thì sau này đừng mong yên thân!
Nhìn vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710830/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.