Chương trước
Chương sau
Phía trước Ứng Hoan Hoan không xa cũng là một nữ tử, người này mặc hồng y, dáng người thanh mảnh cao ráo, cũng rất xinh đẹp, hàng lông mày hơi nhướng lên cũng cho thấy đây là người khá cao ngạo.
Nữ tử hồng y tay cầm cây roi màu đỏ nhìn tựa con rắn uốn lượn, năng lượng tỏa ra từ đó cũng cho thấy đó là món Linh bảo Thiên cấp uy lực không nhỏ.
- Nữ nhân đó chính là Tống Yến, đứng trong ba thứ hạng đầu của đệ tử Hồng Nhai Động, nghe nói trước đây không lâu đã đột phá Bát Nguyên Niết Bàn, thực lực có thể sánh ngang với một số đệ tử thân truyền ưu tú của Tứ Điện chúng ta.
Mạc Lăng thấp giọng nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, sau lần trở về thực lực Ứng Hoan Hoan đã tăng tiến, cũng đạt tới Bát Nguyên Niết Bàn, nữ tử hồng y kia muốn thắng nàng ta cũng không phải đơn giản.
Vừa nghĩ, ánh mắt Lâm Động bỗng nhìn về phía bọn người Hồng Nhai Động, ở hàng đầu tiên là hai lão giả áo xám ngồi trên ghế, nheo mắt cười nhìn trận giao đấu, phía trước ngực bọn họ có một tấm huy hiệu có hoa văn vách núi.
Lâm Động nhìn qua hai người ấy rồi nhìn về sau. Ở đó là một nam tử hắc y đang đứng khoanh tay, nhìn cuộc giao đấu với vẻ khá thích thú.
Khí tức của nam tử này mạnh hơn nữ tử hồng y kia, thậm chí còn có thể đã đột phá Cửu Nguyên Niết Bàn. Thực lực đó có thể kháng cự được với Thanh Diệp, Mục Lực. Xem ra đệ tử Hồng Nhai Động lần này đúng là có một số người bản lĩnh không tệ.
- Hắn là kẻ mạnh nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hồng Nhai Động, Hoắc Chân. Nghe nói hắn đã là Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, lúc nào cũng có thể xung kích Cửu Nguyên Niết Bàn. Ngoài ra hắn cũng là người chưa ra tay còn lại của Hồng Nhai Động.
Mạc Lăng nói tiếp.
Lâm Động khẽ gật đầu. Khi bọn họ nói chuyện thì đệ tử Đạo Tông đang phấn khích vì có cứu binh đến cũng nhanh chóng tránh đường cho hai người bọn họ đi.
Khi Lâm Động đến, động tĩnh từ phía đệ tử Đạo Tông cũng không nhỏ, vì thế khi hắn lên đến phía trước, đệ tử Hồng Nhai Động cũng lập tức quay ra nhìn Lâm Động. Nhìn tình hình thì có thể nhận thấy Lâm Động khá có uy tín trong số các đệ tử Đạo Tông.
- Hắn là ai? Chưa từng nghe nói trong số đệ tử có thực lực của Tứ Điện Đạo Tông có nhân vật này!
- Không rõ nữa…
Đám đệ tử Hồng Nhai Động nhìn nhau nghi hoặc, rồi rì rầm bàn tán.
- Chỉ là tên tiểu tử Lục Nguyên Niết Bàn, không cần phải lo lắng. Hôm nay chỉ cần không phải Ứng Tiếu Tiếu xuất trận thì Hồng Nhai Động thắng chắc rồi…
Nam tử hắc y cười thản nhiên, liếc qua Lâm Động một cái rồi quay đi, nói.
- Ha ha, đúng vậy, có Hoắc Chân sư huynh đây, chắc chẳng tìm được mấy kẻ trong thế hệ trẻ Đạo Tông có thể đối kháng được với huynh.
Đám đệ tử bên cạnh Hoắc Chân nghe thế lập tức cười phụ họa.
Hoắc Chân cười tự mãn, đương nhiên với thực lực của hắn đúng là có chút tư cách như vậy, chỉ có điều nên chọn đúng nơi!
- Hình như mình bị coi thường!
Đương nhiên Lâm Động cũng nhận ra ánh mắt của Hoắc Chân, hắn không kìm được bật cười.
Ứng Hoan Hoan cũng nhận thấy sự xao động ở xung quanh, đảo mắt là nhìn thấy Lâm Động đứng chếch bên cạnh. Nhưng ánh mắt nàng ta chỉ dừng lại một chút rồi chuyển đi ngay, dáng vẻ không để tâm đó khiến Mạc Lăng ở bên cạnh Lâm Động cảm thấy lúng túng. Nói thế nào thì hắn cũng gọi Lâm Động đến làm cứu binh, không ngờ Ứng Hoan Hoan lại chẳng có chút vui vẻ nào…
Lâm Động thì lại lắc đầu cười, có lẽ người khác không nhìn thấy nhưng hắn thì nhận ra khi ánh mắt Ứng Hoan Hoan lướt qua, đôi mắt vốn căng thẳng ấy đã thả lỏng hơn một chút. Chỉ có điều nàng ta không thể hạ mình thể hiện điều đó ra.
Lâm Động nhìn lên phía Trần Chân, Ngộ Đạo. Bọn họ cũng thấy Lâm Động, rồi gật đầu mỉm cười với hắn.
- Ha ha, tiểu muội muội, tỷ tỷ ta sẽ không nương tay nữa đâu!
Nữ tử hồng y tên Tống Yến kia nheo mắt cười nhìn Ứng Hoan Hoan, nói.
Ứng Hoan Hoan liếc nhìn, ngón tay khẽ đặt lên cây đàn tranh màu bích lục phía trước mặt, khẽ nói:
- Ta chính là cũng muốn nói câu đó!
Tống Yến nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, cánh tay rung lên, cây roi đỏ rực cong lên quất vút một tiếng, năng lượng mạnh mẽ lan tỏa ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Soạt!
Cây roi đỏ rực như biến thành con rắn hổ mang lửa, xé rách không khí nhanh như chớp lao tới Ứng Hoan Hoan.
Màu đỏ rực của hỏa diễm ngày một lớn dần trong mắt Ứng Hoan Hoan, ngón tay ngọc ngà của nàng ta khẽ gảy lên dây đàn, một làn sóng năng lượng bay thẳng về phía con rắn lửa kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, rồi thân ảnh Tống Yên bay ra, tay khẽ rung, cây roi đột ngột trở nên thẳng băng, phía đầu ngọn tựa đuôi bọ cạp đâm thẳng về yếu huyệt của Ứng Hoan Hoan.
- Hỏa Nguyên Tiên Thương!
Kình phong bao quanh tiên thương mạnh mẽ đến mức Niết Bàn Kim Thân của cường giả Thất Nguyên Niết Bàn e là cũng bị xuyên thủng.
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan cũng hơi dao động vì công kích quá mạnh mẽ này của Tống Yến, ngón tay ấn lên dây đàn, một làn sóng âm nhanh chóng truyền ra.
Sóng âm lan ra, trước mắt Tống Yến lập tức mơ hồ, đầu mũi tiên thương cũng lệch đi một chút, lướt qua chỗ cách vai Ứng Hoan Hoan nửa thước.
- Hừ!
Một chiêu đánh hụt, Tống Yến hừ lạnh, tay nắm lại, tiên thương đem theo kình phong cuồng bạo nhằm thẳng đầu Ứng Hoan Hoan quét tới.
Keng!
Thế nhưng ngay lúc ấy, cây đàn tranh bỗng chuyển động, chặn đứng đón tấn công, trên câu đàn tranh phát ra một âm thanh giòn tan.
Cây đàn tranh dựng đứng lên, Ứng Hoan Hoan đưa tay kéo nó lại, chiếc đuôi ngựa bị kình phong đánh tuột ra, mái tóc xõa ra phủ trước ngực tựa dòng thác mềm mại, nhìn có nét dịu dàng hiếm có.
Ứng Hoan Hoan ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tống Yến, ánh mắt hiện lên hàn ý, ngón tay gảy lên dây đàn, một luồng năng lượng như bão tố cuộn trào.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm, Bồ Đề Tiếu!
Sóng âm màu xanh dâng tràn mạnh mẽ rồi biến thành một thân ảnh khổng lồ phía sau Ứng Hoan Hoan. Thân ảnh ấy ngửa lên trời cười lớn, một làn sóng âm bích lục hóa thành hình xoáy ốc oanh kích Tống Yến với tốc độ chớp giật.
Đòn phản kích của Ứng Hoan Hoan hiển nhiên đã khiến Tống Yến kinh ngạc, nàng ta vội thu lại cây roi rồi biến thành vô số vòng sáng phòng ngự.
Ầm ầm!
Xoáy ốc lao tới với thế như chẻ tre đánh tan mọi vòng sáng phòng ngự khiến Tống Yến vội vàng rút lui.
Tống Yến cố gắng lấy lại thăng bằng, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng không đợi nàng ra tay tiếp, Ứng Hoan Hoan đã lại gảy đàn.
Vút!
Một đạo lục quang bắn ra nhanh như mũi tên, chỉ chớp mắt đã xuất hiện phía trước Tống Yến, nàng ta không kịp phòng ngự, nhưng khi chuẩn bị nhận thua thì nam tử hắc y chợt chau mày, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trước mặt Tống Yến, giơ tay ra búng nhẹ lên đạo lục quang kia.
Bùm!
Tia lục quang bị nam tử hắc y búng bay trở lại với tốc độ kinh người hơn về phía Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan cũng giật mình vì tình huống này, sắc mặt tối sầm lại, nhưng khi nàng chuẩn bị tiếp chiêu thì một bàn tay giơ ra từ phía sau tóm lấy tia lục quang kia rồi bóp tan.
Ứng Hoan Hoan sững người, quay lại thì thất thần nhìn thân ảnh quen thuộc không biết đứng sau lưng nàng từ khi nào…
- Giao lưu thắng thua là chuyện bình thường, các hạ nhúng tay vào ra tay với một cô gái, như thế hơi thiếu giáo dưỡng thì phải?
Lâm Động thu bàn tay lại, nhìn nam tử hắc y bình thản nói.
Nghe thế, sắc mặt nam tử hắc y kia lập tức tối sầm lại và ánh lên vẻ chế giễu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.