Trong Huyền Âm Giản hắc ám, trên một bãi đất không gió, từng viên dạ minh châu được gắn xung quanh trên vách đá tản mát ra ánh hào quang hòa nhã, bao phủ cả khu vực này, khiến cho bóng tối ở trong Huyền Âm Giản lại có chút chói mắt.
Dưới ánh hào quang nhu hòa bao phủ, một đạo thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng giống như một lão tăng nhập định, thân thể bất động. Phía trên đạo thân ảnh có một ít bụi bặm, hiển nhiên là loại tĩnh tọa này đã duy trì một thời gian khá dài.
Tại khoảng không phía trước đạo nhân ảnh có một hắc động khiến người khác tim đập chân run đang chậm rãi luân chuyển, từng đạo lực lượng thôn phệ phát tán ra, bất kể thứ gì, chỉ cần ở trong phạm vi mười trượng của nó đều sẽ bị thôn phệ trong nháy mắt.
- Ài!
Trong tĩnh lặng, đột nhiên có một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên. Vừa đưa mắt nhìn chỉ thấy một thân hình nho nhỏ đang lơ lửng cách đạo thân ảnh đó không xa. Chính là tiểu điêu, mà hiển nhiên là thân ảnh giống như lão tăng nhập định kia chính là Lâm Động.
Tiểu điêu lúc này đang vô cùng bất đắc dĩ nhìn thân thể Lâm Động. Cái thân xác này đã trở nên lạnh như băng, thậm chí hô hấp cũng không có, trạng thái này hoàn toàn là do tinh thần lực bị hãm nhập vào trong Thôn Phệ Tổ Phù.
- Con mẹ nó, tên này đi vào đó cũng hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ còn chưa thông qua khảo nghiệm của Thôn Phệ Tổ Phù hay sao?
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710447/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.