Bầu trời sao an tĩnh, Lâm Động nhìn phù văn cổ xưa trước mặt, đột nhiên phát hiện cho dù tại thời khắc vui mừng này mà tâm tình của hắn vẫn lạnh nhạt, lập tức không khỏi rùng mình, chợt im lặng. Bóng tối vô tận kia khiến người khác tim đập mạnh, nhưng hắn không biết đã hành tẩu trong đó bao lâu rồi.
Trong bóng đêm, không có công kích ngoan độc hay đại trận oanh sát gì như trong tưởng tượng, nhưng chính loại bóng tối yên tĩnh này so với bất kỳ sát chiêu gì cũng đều tàn khốc hơn.
Lâm Động không thể tưởng tượng mình lại vượt qua thế giới hắc ám đáng sợ đó được, nhưng hắn có thể cảm giác được trong đầu vẫn còn lưu lại một chút hương vị sợ hãi nhàn nhạt, đó chính là tâm tình mà mà hắn sản sinh ra lúc ở trong thế giới hắc ám.
Bản thân ở trong bóng đêm vô tận là không tồn tại, hắn cũng suýt nữa quên đi bản thân mình, thậm chí trầm luân trong bóng tối. Cuối cùng sau lưng xuất hiện một con đường ánh sáng, cũng là một loại khảo nghiệm tàn khốc, nếu như Lâm Động khi đó thực sự xoay người đạp lên con đường ánh sáng, như vậy lúc đi trên con đường ánh sáng hắn sẽ phát hiện, hắn sẽ vĩnh viễn trầm luân trong thế giới hắc ám, loại kết quả này so với tử vong càng đáng sợ hơn.
Chỉ có điều may mà lúc tiến vào Thôn Phệ Tổ Phù, Hắc Đồng Lão Nhân đã nói cho hắn những lời có tác dụng quan trọng. Lâm Động lựa chọn kiên trì con đường trong lòng, mà buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710446/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.