Chữa lợn lành thành lợn què, Vương Cẩm tất nhiên là lại có mấy ngày không thấy được sắc mặt tốt của cậu, gặp mặt liền bị Trương Truyện Tỳ liếc xéo một cái, hắn không thể không biết điều một chút.
Cứ như vậy cho tới đêm hôm ấy.
Đêm nay trùng hợp lại là thứ sáu, vì ngày hôm sau không cần đi làm, người đến dự đám tang cũng đặc biệt nhiều, ánh đèn phản chiếu bên trong linh đường sáng như ban ngày, đi kèm tiếng ca cùng tiếng cười và âm thanh mọi người đánh bài, vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng cảnh tượng như thế này đã từng gặp qua một lần, nhưng Vương Cẩm đối với cảnh này vẫn thấy có chút quái dị, phải biết rằng thời xưa người nhà tang gia ngay cả ăn cơm cũng phải đứng ăn để biểu hiện sự tiếc thương khi tổ tiên mất, nhưng hôm nay những người này nào có nửa phần bộ dáng thương tâm, thời buổi bây giờ cũng quá không tuân thủ lễ nghi rồi!
Nghe hắn đang cảm thán thói đời thay đổi, Trương Truyện Tỳ cũng không phản đối, lành lạnh nói: “Gấp cái gì, đợi đến ngày mai lúc chôn cất, gia đình họ sẽ nhớ đến chuyện mình và người mất mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, lại không có thể thấy nhau được nữa, tự nhiên họ sẽ thương tâm thôi.”
Đêm đó sau khi buôn bán xong, hai người liền sớm về nhà ngủ —— làm đạo sĩ, tang gia bảy giờ lên núi thì năm giờ cậu phải đến đây viết văn tế, sau khi khiêng linh cữu đưa tang thì phải đợi người chết hoàn toàn mồ yên mả đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-do-da-thoai/293/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.