Sơ Vũ cũng đã quen như vậy rồi. Hằng năm từ ngày mùng hai đến ngày mùng sáu, cô hầu như đều ở nhà một mình, thật ra với cô như thế cũng chẳng có gì. Chẳng qua mỗi khi đi trên đường, nhìn thấy gia đình người khác một nhà ba người, cô đột nhiên sẽ lại nhớ tới gia đình hạnh phúc trước kia của mình.
Trước tết, cô hứa với Tôn Hiểu Nhiên đến nhà Tôn gia. Buổi tối mùng năm, Tôn Phi Nhiên gọi điện thoại đến, bảo là ngày mai sẽ đến đón cô. Họ biết qua năm mới cô đã ở nhà một mình nhiều ngày rồi. Hồi bé, chỉ cần có thời gian Tôn Phi Nhiên và Tôn Hiểu Nhiên sẽ đến nhà cô, điều này làm cho cô không thể cắt bỏ được tình bạn này.
Ngày mùng sáu, mười giờ hơn, Tôn Phi Nhiên lái xe đến chờ trước cổng hẻm. Xe không lái được vào hẻm nhỏ, anh tựa người vào xe đứng chờ, nhìn bóng dáng thanh mảnh bước ra từ ngôi nhà cũ kĩ kia, anh nở nụ cười. Lúc Sơ Vũ đi ra, thấy một chiếc xe màu bạc, cô nhìn vào biển số xe dừng lại vài giây.
“Sao lại mua này mua nọ làm gì.” Tôn Phi Nhiên nhận lấy.
Sơ Vũ nghĩ nếu đến Tôn gia tay không cũng không hay nên cô mua một giỏ hoa quả đơn giản.
“Bác và cô Tôn hôm nay có nhà không?”
“Sơ Vũ, em sợ gì chứ, cũng không phải là chưa gặp qua….” Tôn Phi Nhiên hơi nheo mắt lại.
Sơ Vũ bĩu môi, chỉ là cô và bà Tôn nói chuyện không hợp nhau.
“Đúng rồi, em quen thân với người ngày hôm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/111731/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.