Sơ Vũ kinh ngạc nhìn bà , cô chớp mắt mấy cái nhưng vẫn không nhìn rõ . Khuôn mặt này đã mười bảy năm không có gặp, gặp lại nhau như cách cả một thế hệ. Cô chậm rãi lướt nhìn qua khuôn mặt trang điểm kĩ càng cùng với chiếc váy sang trọng, hình ảnh trước mặt thật chói mắt. Sơ Vũ biết bộ dạng của mình lúc này rất thê thảm, tóc bay rối tung, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, trái tim chua chát từ từ mở ra, tựa như cơn từng cơn sóng thủy triều ùa vào.
Ánh mắt lạnh lẽo như sao đêm mùa đông, không có tiêu cự đang nhìn về phía cô. Bà mím môi, tay cầm quả cam hơi run run, nhanh chóng đi đến bên cô.
“Sơ Vũ, ta…” Nam Thư Mân nhìn cô lại phát hiện mình mất đi ngữ khí để nói chuyện.
Sơ Vũ nắm chặt chiếc túi trong tay, hít sâu một hơi mới kiềm chế được tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đi lướt qua xe của Nam Thư Mân, hờ hững liếc nhìn biển số xe, lòng đau thắt, cô cố gắng thẳng lưng bước đi.
Nam Thư Mân nhìn Sơ Vũ, dáng người gầy yếu lại mang túi to. Bà bước lên phía trước, mỗi bước đi như từng nhát dao cứa vào tim, bà che miệng lại, cuối cùng nhìn bóng cô khuất dạng ở đầu con hẻm mới cô đơn quay người lên xe.
Đêm đó trong nhà hàng nghe được tên của cô ấy, cái tên kia bất ngờ đến phá tan đi cuộc sống tốt đẹp của bà. Nhiều năm qua, bà vẫn thường mơ thấy bộ dáng vừa mới sinh nhiều nếp nhăn của cô bé, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dieu-cua-trung-ta/111730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.