🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Lâm Minh, ta giết ngươi!

Mã Tuấn Huy thẹn quá hóa giận, tay nắm chặt trường kiếm, thân kiếm lóe lên một tầng hào quang màu tím, cùng lúc đó, cả người hắn được phủ một tầng sáng xanh, hiển nhiên đang muốn liều mạng.

Lâm Minh mặt không đổi sắc, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương vắt ngang, chờ Mã Tuấn Huy giết tới.

- Đủ rồi!

Lúc này, Phong Vân cốc cốc chủ hừ lạnh một tiếng:

- Thua chính là thua, lui ra!

Mã Tuấn Huy súc tụ chân nguyên lại bị một tiếng hừ lạnh của Phong Vân cốc cốc chủ đánh gãy, khuôn mặt hắn đỏ rực, không phục nói:

- Chưởng môn sư tôn, ta chỉ là quá khinh địch, vừa rồi ta ngay cả Hóa Phong quyết cũng chưa dùng, còn có Phong chi ý cảnh, ta...

- Câm miệng!

Phong Vân cốc cốc chủ giận!

- Mười tám tuổi đánh với mười sáu tuổi, bị người ta một chiêu đánh bay, còn mất mặt viện cớ, nhanh chóng cút xuống dưới cho ta, còn ở trên đài làm mất mặt?

Mã Tuấn Huy nuốt một ngụm nước miếng, oán hận liếc Lâm Minh một cái, nhưng vẫn xám xịt đi xuống đài.

- Tiểu tử, ngươi chờ đó, mối nhục hôm nay ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.

Trước khi xuống đài, Mã Tuấn Huy còn dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh, phát ra thề độc, vừa rồi hắn còn chưa vận dụng Hóa Phong quyết và Phong chi ý cảnh, trong lúc vội vàng, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng chưa điều động toàn bộ, hắn còn tự cho rằng, chính vì nguyên nhân này nên mới bị thua bởi Lâm Minh, mà không phải mình thực lực không đủ.

Cũng chỉ có như vậy, mới khiến cho trong lòng Mã Tuấn Huy dễ chịu một chút, trận chiến này hắn thua rất thảm, mất cả hết mặt mũi, nếu không rửa nhục, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với võ đạo của hắn.

Lâm Minh không trả lời, đối với loại người ngu ngốc như Mã Tuấn Huy. Hắn căn bản mặc kệ, hắn chỉ quan tâm một điều đó là, rốt cuộc là ai sai Mã Tuấn Huy và Chu Tiểu Liên đối phó mình.

- Tiểu tử này!

Ở dưới đài Nghiêm Phó Hồng nghiến răng nghiến lợi, chiến lực Lâm Minh lại tăng lên, mấu chốt là thiên phú của Lâm Minh rất khủng bố, Mã Tuấn Huy ở trong đệ tử hạch tâm Phong Vân cốc, thiên phú có thể xếp vào tầng trên nhưng lại bị Lâm Minh một thương quét ngang.

Tuy rằng nói Mã Tuấn Huy khinh địch, không dùng hết toàn bộ thực lực, nhưng Lâm Minh cũng xuất ra toàn bộ thực lực sao?

Cũng từ đó, thiên phú Lâm Minh ít nhất phải ngang ngửa với Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh, thậm chí còn vượt qua một chút! Lại qua hai, ba năm, Lâm Minh sẽ trở thành Mục Định Sơn thứ hai.

Điều này khiến cho Nghiêm Phó Hồng có cảm giác nguy cơ rất mạnh. Vốn lần tiến vào Thần Hoàng bí cảnh Cổ Phượng này, trong danh ngạch rất có thể có hắn trong đó, nếu Lâm Minh đã đến đây, rất có thể hắn sẽ bị Lâm Minh giành mất.

Lúc Lâm Minh đi xuống đài, Trương Trấn vẫn còn dại ra, cho tới tận khi Lâm Minh ngồi cạnh hắn, hắn mới nuốt một ngụm nước miếng nói:

- Lâm ca, thì ra ngươi lợi hại như vậy?

- Lâm ca?

Lâm Minh sắc mặt cổ quái, Trương Trấn còn lớn hơn hắn hai tuổi. Trương Trấn thâm tâm cao ngạo, tuy nhiên đó cũng là nhằm vào những kẻ không bằng hắn, nói chính xác đây đều là tật xấu của đệ tử Thần Hoàng đảo. Tự đáy lòng đều khinh thường đệ tử tiểu tông môn.

Nhưng khi gặp những cao thủ chân chính như Mục Định Sơn, Hỏa Dương công chúa vân vân, Trương Trấn cũng không có một chút cao ngạo, nếu lại cao hơn một chút như Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân. Trương Trấn sẽ quỳ bái, tu luyện càng lên cao, lại càng hiểu rõ sự khủng bố của những người này.

- Lâm ca, ngươi mạnh như vậy, nhất định có thể thắng được cái tên Chu Tiểu Liên kia nha!

Trương Trấn hưng phấn xoa xoa tay, xem ra đúng là chuyện mình bị tiểu cô nương kia làm cho mất hết mặt mũi mà canh cánh trong lòng.

Lâm Minh cười nói:

- Ngươi có phải muốn ta lấy trở về?

Trương Trấn ngượng ngùng cười cười:

- Ta chỉ là thấy tiểu nha đầu này quá kiêu ngạo.

Lúc trước Trương Trấn còn tự kỷ cho rằng Chu Tiểu Liên thích mình, kết quả lên sân khấu mới vài giây đã bị người ta đánh cho mặt mày xám tro, lúc này Trương Trấn mới hiểu được, tiểu nha đầu này cố ý làm cho hắn bẽ mặt, điều này khiến cho lòng tự trọng của Trương Trấn bị tổn thương.

Lâm Minh nói:

- Yên tâm đi, Chu Tiểu Liên kia, cho dù ta không khiêu chiến nàng, nàng cũng sẽ khiêu chiến ta.

- Hả?

Lâm Minh không nói gì thêm, hắn liếc Chu Tiểu Liên một cái, quả nhiên đối phương cười dài nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn và khiêu khích, tiểu cô nương này, không phải đèn cạn dầu.

Tuy rằng một thương đánh bay Mã Tuấn Huy, nhưng mà Lâm Minh cũng không xem nhẹ Ngũ Hành Vực thất tông, bình thường một tông môn tứ phẩm có khoảng trên dưới mười đệ tử thân truyền, cộng thêm đệ tử hạch tâm.

Mã Tuấn Huy chỉ là kẻ xếp tầng trên trong đám đệ tử hạch tâm mà thôi, ở trong đệ tử Phong Vân cốc cũng chỉ xếp khoảng hai mươi.

Mà đệ tử trước hai mươi, thực lực chênh lệch rất lớn, ngay cả Thất Huyền cốc, xếp hạng thứ hai thứ ba tổng tông hội võ Mộc Cổ Bặc Vực, với xếp hạng thứ mười một Phương Khải, chênh lệch thực lực có thể thấy rõ ràng.

Mà địa vị của Mã Tuấn Huy ở trong Phong Vân cốc, cũng không bằng địa vị của Phương Khải ở trong Thất Huyền cốc, nhưng mà Lâm Minh sẽ không vì Mã Tuấn Huy mà coi thường Chu Tiểu Liên, tuy rằng đối phương chỉ có mười bảy tuổi.

Lúc này, bên tai Lâm Minh đột nhiên vang lên tiếng Mục Thiên Vũ dùng chân nguyên truyền âm:

- Làm rất khá, tuy nhiên lần sau không cần làm như vậy, không rõ thực lực đối phương, vẫn nên chắc chắn một chút thì tốt.

Lâm Minh theo tiếng nhìn lại, thấy Mục Thiên Vũ oán trách nhìn mình, không khỏi vui cười, hắn truyền âm nói.

- Đó cũng phải là xem đối với ai, tên Mã Tuấn Huy rất đáng đánh, ta chỉ muốn cho hắn một giáo huấn mà thôi!

Trong quy củ, đánh bại Mã Tuấn Huy, cho dù đánh cho hắn hộc máu cũng không tính là gì, võ giả bị thương là rất bình thường, nằm giường vài ngày, ăn một ít đan dược là lại sinh long hoạt hổ.

Nhưng nếu làm mất hết mặt mũi đối phương, đả kích niềm tin của hắn, mới là thủ đoạn tàn độc nhất, nhưng chỉ có thể áp chế ở trong lòng, điều này mới khiến cho Lâm Minh cảm thấy hả giận.

Mục Thiên Vũ biết Lâm Minh là bởi vì cái câu ăn nhờ cơm cháo của Thần Hoàng đảo mà trở thành đệ tử hạch tâm mới ngược đãi Mã Tuấn Huy thê thảm như vậy, những lời này chẳng những mắng Lâm Minh, mà còn chửi bới Thiên Vũ.

Lâm Minh làm như vậy đại khái cũng là nghĩ cho nàng, nghĩ đến đây, Mục Thiên Vũ hiểu ý cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, sắc mặt Mục Dục Hoàng mới dịu một chút, Lâm Minh không để nàng thất vọng, cứ như vậy phát triển, về sau tiến vào cấp bậc đỉnh phong không thành vấn đề, thế hệ này của Thần Hoàng đảo có Mục Định Sơn, Mục Tiểu Thanh, Lâm Minh ba người chống đỡ thì không cần lo lắng gì rồi.

Dục Hoàng lão thái nghĩ như vậy, trong lúc vô ý thoáng nhìn Lôi Kinh Thiên đang mỉm cười vân đạm phong khinh, sắc mặt trầm xuống.

- Lão cáo già này.

Nàng rất chán ghét Lôi Kinh Thiên loại người dường như chuyện gì cũng nắm chắc, lần đàm phán vài ngày trước, chính lão gia hỏa này nhiều lần còn đối nghịch với mình.

- Hay là lão gia hỏa này có chỗ dựa gì?

Trên đài, tỷ thí tiếp tục tiến hành, từ sau khi Lâm Minh và Mã Tuấn Huy giao thủ, cũng không người nào so đấu kỹ năng và kỹ xảo, vừa lên tràng là giao thủ chân chính.

- Đệ tử hạch tâm Phong Vân cốc, Trương Lâm, nguyện đối chiến với chư vị tuấn kiệt Thần Hoàng đảo, ai dám đi lên chiến một trận?

Ở trung ương quảng trường, một thanh niên mặc trường bào màu xanh, tay cầm song kiếm cao giọng nói.

Hắn là nhân vật xếp trước ba trong đệ tử hạch tâm Phong Vân cốc.

Võ giả Thần Hoàng đảo sắc mặt không dễ coi chút nào, bình thường loại yến hội này đều là luận bàn, trừ đồng môn đệ tử không giao thủ với nhau ra, tông môn với tông môn đều có thể tùy ý, Thần Hoàng đảo hội cùng Ngũ Hành Vực tông môn giao thủ, mấy đại tông môn Ngũ Hành Vực cũng có luận bàn với nhau, giống như lúc so đấu kỹ xảo và vũ kỹ lúc trước, Kim Chung sơn, Lôi Cực tông, Hỏa Dương tông cũng đều có giao thủ, ít nhất cũng phải làm ra vẻ.

Nhưng mấy trận tỷ thí vừa rồi, đều là mấy tông môn Ngũ Hành Vực liên thủ đối Chiến Thần Hoàng đảo, bây giờ, Trương Lâm lại chỉ thẳng vào Thần Hoàng đảo.

Thần Hoàng đảo tuy rằng mạnh, nhưng lấy một địch sáu tuyệt đối không ứng phó nổi.

- Thần Hoàng đảo, Hoa Hồng, xin chỉ giáo!

Một cô gái áo đỏ nhảy lên lôi đài, là đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ năm của Thần Hoàng đảo tên Hoa Hồng, luận thực lực, cũng không kém Trương Lâm là mấy.

Sau khi chiến đấu bắt đầu, Trương Lâm không tính lưu thủ, vừa lên liền vận dụng công pháp hạch tâm Hóa Phong quyết của Phong Vân cốc, toàn lực ứng phó.

Hoa Hồng cắn chặt răng, dứt khoát sử ra Chu Tước Cấm Thần lục, nàng đã ý thức được đây là một trận khổ chiến, mặc dù mình thắng, cũng phải dùng toàn lực, trong thời gian ngắn rất khó tái chiến.

Chân nguyên va chạm, trung ương quảng trường nảy lửa, từng đạo sóng xung kích chân nguyên cường đại đánh úp lại, trực tiếp thổi trúng mấy cái bàn, đánh cho nó chia năm xẻ bảy.

Một gã trưởng lão tinh thông trận pháp của Thần Hoàng đảo nhảy ra, hai tay bày ra mấy đạo trận bàn, lúc này chặn lại dư kinh chân nguyên vào bên trong.

Hai người vừa đấu đã mấy chục chiêu, cuối cùng Hoa Hồng hơi ưu thế hơn Trương Lâm một chút, nhưng nàng cũng đã là sơn cùng thủy tận.

- Tài không bằng người, cam bái hạ phong.

Trương Lâm vừa chắp tay, vừa xoay người xuống đài.

Tuy rằng Hoa Hồng thắng, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, trong thời gian ngắn nàng khôi phục cũng được một chút, nhưng mà khi nhìn thấy Chu Tiểu Liên của Lôi Cực tông xoa xoa tay, hiển nhiên cũng muốn lên tràng, mà đối tượng nàng khiêu chiến hơn phân nửa là Thần Hoàng đảo.

Đệ tử hạch tâm xếp trước năm của Thần Hoàng đảo, đại khái có thể so với các tông đệ tử hạch tâm xếp trước ba của Ngũ Hành Vực, lấy một đánh sáu, vậy tương đương với năm đánh mười tám. Lại cứ như vậy chiếu xuống, chỉ sợ Thần Hoàng đảo cũng không thể xuất ra được người ứng chiến.

- Lâm ca, tiểu nha đầu kia muốn lên tràng!

Trương Trấn quắc mắt, nhìn thấy khóe miệng Chu Tiểu Liên lộ ra vẻ tươi cười không chút hảo ý.

- Ừ, nàng cố ý kéo dài một chút thời gian, để cho ta nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, để tránh khi thắng lại già miệng cãi láo.

Lâm Minh ra vẻ tùy ý cười, kỳ thật trận chiến vừa rồi với Mã Tuấn Huy hắn căn bản không tiêu hao gì, cho dù tiêu hao rất lớn, hắn cũng có thể khôi phục rất nhanh.

Luận về năng lực khôi phục, Lâm Minh vô cùng tự tin, lúc trước sau khi được Vu Thần tháp tẩy lễ, khí huyết lực của hắn giống như hỏa lò hừng hực, năng lực khôi phục bỏ xa võ giả đồng cấp.

Sau khi hoàn thành hai thành Tôi Tủy, năng lực khôi phục của Lâm Minh càng khủng bố, chỉ sợ còn cao hơn cao thủ Tiên Thiên.

Chu Tiểu Liên vốn muốn nói mấy lời dạo đầu lấy lệ, sau đó khiêu chiến, lại phát hiện Lâm Minh đã đứng lên, nàng nở nụ cười, khóe miệng lộ ra hai cái răng khểnh nói:

- Ngươi rất là tự giác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.