La Vũ cũng quay đầu nhìn một chút, lập tức tùy ý, vừa cười vừa nói.
La Hành nghe vật cũng gật đầu, lập tức lại có chút oán giận, nói:
- Lúc đầu nếu không phải bọn họ đột nhiên giết ra, thủ cấp ám dạ miêu thú kia tất nhiên là của chúng ta rồi! Ôi…
Đang nói, La Hành đột nhiên kêu đau một tiếng. Phẫn nộ, vừa cúi đầu nhìn, trong lúc đó liền thấy chiếc chân ngọc của La Quỳnh đang hung hăng dẫm lên chân phải của hắn.
- Ngươi làm gì thế?
La Hành nhất thời mở to hai mắt nhìn.
- Ngu ngốc!
La Quỳnh hung hăng trừng mắt nhìn lại, thấp giọng mắng La Hành một tiếng, con mắt cũng thoáng nhìn lại phía sau.
La Hành thoáng ngẩn người, cau mày nhìn theo ánh mắt La Quỳnh. Nhưng vừa nhìn, hắn nhất thời sửng sốt… Lập tức cũng trầm mặc xuống…
Tại bên người bọn họ, La Băng Vân vẫn chưa lên tiếng tham dự, vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên.
La Băng Vân vẫn diện một thân trang phục trắng tuyết như trước, thẩn thơ một mình, biểu tình trên mặt càng là một mảnh lạnh lùng, có vẻ cao ngạo lãnh diễm.
Nhưng khi La Hành nhắc tới ám dạ miêu thú, thân thể nàng không khỏi thoáng run lên, trong mắt lập tức nảy lên một tia bi sắc buồn bã.
La Dật bị phân tán với mọi người chính vào lúc đang thực hiện kế hoạch ám dạ miêu thú, cuối cùng táng thân trong miệng yêu thú… Hiện tại nói tới lần thực hiện nhiệm vụ đó, La Băng Vân nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-cuc-dinh-phong/3174954/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.