🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
La Hành nghe vậy, con mắt nhất thời trợn trừng, không thể tưởng tượng được, kêu lên:

- Hưng binh hỏi tội? Bọn chúng còn dám vậy sao? Người bên Tống gia bọn họ vượt giới hạn, tập kích đệ tử La gia ta, bọn họ còn muốn nói lý?

La Vũ lắc đầu nói:

- Mọi người cũng đừng quên… Tuy rằng bọn họ giết đệ tử của chúng ta, nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị một người thần bí giết chết toàn bộ rồi…

- Vậy thì sao?

La Hành không đợi La Vũ nói hết lời, đã vung tay, tức giận tới cực điểm, nói:

- Đó cũng là vì bọn họ vượt giới hạn trước, khơi mào giết người La gia chúng ta… Chẳng lẽ đệ tử La gia bị bọn họ giết là đáng đời, còn người bọn họ bị người ta giết, lại muốn tìm La gia ta tính sổ? Có đạo lý này sao?

- Óc heo của ngươi chỉ dùng được đến thế thôi sao?

La Quỳnh ở một bên cũng không nghe thêm được nữa, liếc mắt nhìn La Hành, nói:

- Ngươi phải biết rằng, hiện tại La gia chúng ta đang yếu thế… Ngươi ta thế mạnh không nói lý thì sao? La gia làm được gì? Chẳng lẽ muốn La gia bất chấp tất cả, đồng quy vu tận với đối phương?

La Hành nghe được liền trợn trừng hai mắt, tức giận không biết nói ra sao. Đủ qua một lúc lâu mới căm giận thở hộc ra một hơi, nói:

- Ta không biết, ta chỉ biết là, người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu người phạm ra, ta tất phạm người!... Tống gia kia bất chấp đạo lý trước, nếu còn thực dám tìm đến cửa… Hừ, biết rõ hẳn phải chết, ta cũng muốn chống tới cùng.

La Quỳnh nghe được lời này của La Hành, nhất thời tức giận, trừng đôi mắt đẹp, đủ qua một lúc lâu, La Quỳnh mới hừ nặng một tiếng, quay đầu nói:

- Nói ngươi đầu heo không sai, ngươi quả thực là đầu heo!... Cứ tự đi liều mạng đi!

La Vũ thấy tình hình này cũng chỉ biết cười trừ, lắc đầu bất đắc dĩ.

La Hành này mau mồm mau miệng, là một kẻ thẳng tính, cũng không phải là hắn ngốc, chỉ là quá mức ngay thẳng, tính cách quá mức kiên cường mà thôi…

Loại kiên cường này nếu xuất hiện trên một võ giả đơn độc, tự nhiên đó là một loại ngông nghênh bất khuất, đáng để người khác kính phục… Thế nhưng, nếu xuất hiện ở trên một đệ tử thế gia, đây ngược lại không phải chuyện hay.

Giữa tranh đấu của các gia tộc, mỗi lúc mỗi nơi đều không ngừng tranh giành lợi ích, nếu chỉ biết mỗi việc cường thế, hạ tràng cuối cùng tất nhiên là cực kỳ thê thảm.

La gia trải qua bao mưa gió, truyền thừa tới nay đã gần nghìn năm… Trong nghìn năm mưa gió này, đã có không biết bao lần phải lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn khuất phục…

Cũng không phải cao tầng trong gia tộc vô năng, thực sự là… Khi đối phương mạnh mẽ hơn mình nhiều, nếu còn lựa chọn ngông nghênh, quật cường bất khuất… Kết quả sau đó tất nhiên là đầu rơi máu chảy, thân tàn nhà tan mà thôi.

Đương nhiên, nói là như vậy, có điều La Vũ cũng rõ ràng… Việc này nói trắng ra bất quá chỉ là mâu thuẫn giữa một đám hậu bối đôi bên mà thôi, người chết người đau, nhưng kết quả mâu thuẫn còn xa không đến mức khiến hai đại gia tộc chân chính xung đột vũ trang.

Tai họa hai mươi năm trước tuy rằng khiến La gia đại thương nguyên khí, nhưng hai nhà Đường, Tống cũng không phải trở ra toàn thân… Hiện tại trong ngoài Thiên Đô phủ đều nhìn chằm chằm vào ba đại gia tộc. Cả ba đại gia tộc tại đây hình thành quan hệ chân vạc cân đối, cho dù là ai tại trước lúc nắm thế tuyệt đối, cũng sẽ không lựa chọn tùy tiện đánh vỡ mối quan hệ này.

Nhiều nhất, Tống gia cũng chỉ dùng việc này viện cớ áp chế La gia thêm mạnh hơn, bức bách La gia cúi đầu mà thôi.

Nghĩ tới đây, La Vũ hít sâu một hơi, biểu tình lộ ra vài phần bất đắc dĩ… Người thường đều ước ao có được chỗ dựa vững chắc như đệ tử đại gia tộc, nhìn bề ngoài phong cảnh vô hạn, không lo cơm áo, toàn bộ tài nguyên đều do gia tộc cung cấp… Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết được, rất nhiều khi, thân là đệ tử thế gia, từ suy nghĩ tới hành động đều bị gò bó, không được tự do vào hào hiệp như những người tu hành độc thân.

- Nhưng cũng phải nói lại… Các ngươi thử nói xem, người thần bí kia có phải người La gia chúng ta hay không ?

La Khải một mực ngồi nghe bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng. Trong biểu tình để lộ ra vài phần hiếu kỳ.

- Ta nghe thành viên tiểu tổ số mười ba nói… Người thần bí kia chỉ đánh ra một chiêu đã giết chết đại bộ phận đệ tử Tống gia. Một tên đệ tử Tống gia có thực lực cấp bảy hậu kỳ, khi ở trong tay hắn cũng không qua nổi một chiêu… Nếu quả thật là vậy, thực lực người này thật có vài phần kinh khủng rồi…

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trầm tư một hồi, La Vũ lại lắc đầu nói:

- Thực lực người nọ sâu không thể lường, thực sự không thể suy đoán… Khi hắn cứu đám người La Thuận còn che mặt… Như vậy có câu hỏi đặt ra, vì sao hắn phải che mặt?

- Có hai loại khả năng. Thứ nhất, đối phương có thói quen che mặt… Có một vài cường giả có tính cách quái đản, hoặc là vì trên khuôn mặt có đặc điểm gì khó nói, đích thật là muốn che mặt lại. Cường giả thần bí kia rất có thể thuộc loại này.

- Còn khả năng thứ hai, đối phương là không muốn cho đám người La Thuận thấy được khuôn mặt của hắn.

- Nếu như là khả năng thứ nhất… Như vậy tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng nếu là loại khả năng thứ hai, vậy thì có chút cổ quái… vì sao lại không muốn cho đám người La Thuận thấy được khuôn mặt của hắn? Trong này có không ít khả năng là tự nhiên, nhưng ta cho rằng khả năng nhất chính là… Trong đoàn người La Thuận, có người nhận thức thân phận của hắn. Còn hắn vì một nguyên nhân không rõ nào đó, không muốn cho người nhận thức mình biết mình đến, thế nên mới lựa chọn che mặt…

Nói đến đây, trong ánh mắt La Vũ lóe ra mấy phần trầm tư:

- Thế nên, cường giả thần bí kia rất có thể chính là người La gia chúng ta.

- Là người La gia chúng ta ? Nhưng là ai ?

Mọi người đều bị phân tích của La Vũ làm cho sửng sốt, lập tức vội vã truy vấn.

La Vũ ngẩn người, nhìn lướt xung quanh, thấy đám người La Hành đều mở to hai mắt chờ mong nhìn mình, không khỏi lộ ra một tia cười khổ, liên tục xua tay nói :

- Ta cũng chỉ phân tích mà thôi… Chỉ phân tích, làm sao biết rõ người nọ là ai được? Ta cũng không phải thiên thần…

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, lập tức hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều cười phá lên… Bầu không khí nhất thời khôi phục lại vẻ dễ dàng như lúc đầu.

- Lại nói tiếp, mắt thấy sắp tới là đánh giá chung rồi… Đám người tiểu tổ số một La Đỉnh cũng chưa thấy trở về… Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?

La Đỉnh liếc mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút nghi hoặc, mở miệng nói.

- Đại khái là đang trên đường trở về đi… Tiểu tổ số một có La Đỉnh, La Nhiễm, La Đình, cả ba đều là cao thủ cấp bảy, chỉ cần không tùy ý xông vào sào huyệt yêu thú có tính quần cư, ở trên Vân Khê Đảo này, còn không đến mức gặp phải chuyện gì khó khăn. Lấy tính cẩn thận của La Đỉnh, tự nhiên không có khả năng phạm phải loại sai lầm thấp kém này… Qua hai ngày nữa, tại trước lúc khởi hành, đại khái bọn họ sẽ trở về.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.