Chương trước
Chương sau
- Băng Vân tỷ, chúng ta đứng chờ ở chỗ này sao?

La Dật nhìn liếc mắt quan sát bốn phía, thuận miệng hỏi.

- Đệ là người mới, đã phân phối tới tiểu tổ chúng ta, mà chỗ này chính là vị trí tập hợp của các đơn vị tiểu tổ!

La Băng Vân đáp lại một câu, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm trong đoàn người.

- Tiểu tổ?

La Dật thoáng nhíu mày, không tiếp tục mở miệng, lặng yên đợi bên cạnh La Băng Vân.

Không bao lâu sau...

- Tìm được rồi... Tiểu Dật, chúng ta tới.

Nhãn thần La Băng Vân đột nhiên sáng lên, nói với La Dật. La Dật hiếu kỳ liếc mắt nhìn, đi theo phía sau La Băng Vân giục ngựa vượt qua đoàn người, đi tới trước mặt một tiểu đội.

- Vũ ca!

La Băng Vân mở miệng bắt chuyện. Sáu

“Tiểu tổ số 1 đến đông đủ!”

Có người trầm giọng báo lên.

“Tiểu tổ số 2 đến đông đủ!”

“Tiểu tổ số 3 đến đông đủ!”

“Tiểu tổ số 4...”

“...”

Tiểu tổ đám người La Dật là tiểu tổ số 3.

“Tiểu tố số 56 đến đông đủ!”

Tới cuối cùng một người đội trưởng báo cáo xong, gã hộ vệ kia mới gật đầu. Xoay người hướng La Thiên Hưng khẽ cung kính khom mình, giục ngựa chạy lại phía mình. Mà lúc này La Thiên Hưng mới gật đầu:

“Xuất phát.”

Nói xong, giục ngựa xoay người, Thiết Vệ Quân hộ vệ bên người cũng đồng dạng, xoay người hướng phía đường chính giục ngựa chạy đi!

“Yêu, vị tam gia này nhưng thật ra lại thẳng thắn, ta thích.”

Vốn biểu tình có chút buồn chán, La Hành nghe mệnh lệnh thẳng thắn một mạch, con mắt nhất thời sáng ngời, nhếch miệng bật cười.

La Dật cũng thoáng lộ ra vài phần tiếu ý...

Đem so với trường học đời trước, chỉ cần là một cuộc mít tinh lớn thì từ hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm từng người từng người một bước lên phát biểu dông dài, một hồi giảng cả nữa tiếng tới một tiếng đồng hồ, thậm chí là mấy tiếng... Đối với học sinh mà nói, đích thật là một hồi tra tấn!

Vị tam gia La Thiên Hưng nhưng thật ra rất thẳng thắn, tập hợp, báo cáo nhân số, sau đó liền một lời không dài dòng, trực tiếp xuất phát!... Đích thật không khỏi khiến cho hắn sản sinh một vài phần hảo cảm.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên thao trường đều giục ngựa. Mấy trăm con ngựa tung vó chạy, cảnh tượng có chút đồ sộ. Trên đường cái, đám nô bộc có liên quan cũng đã sớm tránh ra thật xa. Nếu là để bất luận một con ngựa nào trong đám này húc phải, kết cục bọn họ, sợ rằng muốn cực kỳ thảm đạm.

“Chúng ta cũng đuổi kịp đi thôi.”

La Vũ vừa về tới đội ngũ, mở miệng cười nói. Tất cả mọi người cùng lên tiếng cười, theo đoàn ngựa, giục giã phóng đi...

...

Đông sa độ, Thiên Đô là phủ thành lớn nhất cùng duyên hải.

Vững vàng chịu từng đợt sóng dữ từ biển khơi vô tận, trên bến cảng, con đường đá cẩm thạch kiên cố bằng phẳng, một đội thuyền chiến bằng gỗ thật lớn đang đậu ngay sát bên bờ.

Chiếc cờ hiệu chữ “La” thật lớn đang tung bay trên chiếc thuyền lớn nhất phía trên cùng của đội tàu.

“Đó là đội tàu của La gia a?

“Không sai, là đội tàu của La gia... La gia, một trong ba đại thế gia Thiên Đô phủ.”

“Hôm nay chính là ngày năm tháng ba hàng năm đệ tử La gia đi trước Vân Khê Đảo lịch lã đây... Nhìn sắc trời, npos vậy rất nhanh sẽ tới rồi đi?

“Thực sự là lợi hại... Cứ nghe tới Vân Khê Đảo kia thế nhưng lại nằm sát biên giới ngoại hải vực... Cũng chỉ có đại gia tộc như bọn họ mới dám đến hải đảo bên ngoài hải vực như vậy thôi? Còn như chúng ta, chỉ dám đi nội hải vực đã muốn lo lắng bị yêu thú nội hải quấy nhiễu rồi...

“Yêu thú trong nội hải vực rất ít, nhưng ngoài ngoại hải vực lại có rất nhiều. Từng nghe trước đây không lâu, tại lần Tống gia trên đường đi tới Vân Khê Đảo đã gặp phải một đầu tích long thú, đầu tích long thú này thế nhưng đã là yêu thú cấp chín, kém một bước liền có thể đến tiên thiên, sinh ra được nội đan... Bất quá nghe rằng đã bị vị lục gia của Tống gia là Tống Nguyên Lăng chém giết rồi... Thậy hay a, bản lĩnh quả khó lường. Nếu như là thương thuyền của chúng ta gặp phải đầu yêu thú đó, sợ rằng có bao nhiêu người đi nữa cũng muốn táng thân dưới móng con tích long thú đó thôi.

“Yêu thú cấp chín, tương đương với cường giả hậu thiên đỉnh phong! Cường giả như vậy chỉ sợ đại đa số đều ở Thiên Giản Bích Chướng, Thủy Vân Gian để liệp sát yêu thú hay chiến đấu cùng yêu ma. Chúng ta rất khó gặp được một lần.

“Đáng tiếc thiên tư của ta thực sự quá yếu, cũng không có năng lực kiếm được công pháp cao đẳng... Tu hành bao nhiêu, bấy quá cũng chỉ có ba tầng, xem ra ba tầng này cũng đã là cực hạn của ta rồi... Thực ước ao được như những vị cường giả này a...

“Yêu thú náo loạn thiên hạ, chỉ có cường giả mới có thể bảo vệ nhân loại chúng ta... Những người như họ đều đáng được chúng ta kính ngưỡng!”

Đường đi nơi này cực kỳ rộng, sát bên bờ biển có riêng một chỗ bình thai chuyên dùng để bốc dỡ hàng hóa. Ngoại trừ một mảnh phía trước đội tàu với lá cờ thêu chữ “La” là trống trải, còn lại chu vi xung quanh có không hề ít những thương thuyền cùng tiểu thương đang vây xem, những tiếng nghị luận râm ran không ngừng phát ra phía trong đám bọn họ.

“Rầm rầm...”

Đột nhiên, một trận động tĩnh nặng nề bỗng nhiên truyền đến từ xa. Sóng người đang xì xào nghị luận cũng cảm ứng được chút gì đó, không khỏi tạm ngưng quay đầu nhìn lại. Quá không được bao lâu, một trận khói mờ đã thấy xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

“Tới rồi!...”

“Là người của La gia tới sao?...”

“Đúng vậy, động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là đám người La gia năm nay tới Vân Khê Đảo lịch lãm.

Tiếng nghị luận lần nữa vang lên. Không bao lâu, một chi đoàn ngựa thồ liền xuất hiện trong mắt mọi người. Những người cưỡi ngựa mỗi người đều là thanh niên tài tuấn, khí chất ngưng hậu, thần thái bất phàm. Trước ánh mắt không chớp của đám người, biểu tình đạm mạc, cũng không để ý tới đám người nghị luận xung quanh mà đi thẳng tới địa phương đội tàu La gia đỗ.

“Vị dẫn đầu kia không biết là vị đại nhân nào của La gia?”

“Ta biết, đó là tam gia La Thiên Hưng của La gia! Từng có lần bên trong Thiên Đô phủ, La Tam gia vừa lúc rời tửu lưu là lúc ta hạnh ngộ thấy qua một lần.

“Nguyên lại đó là La Tam gia La Thiên Hưng a. Theo ta biết lần suất lĩnh đệ tử đi lịch lãm năm trước là do thất gia La Thiên Vân dẫn đầu, lần này lại đổi thành La tam gia rồi.

“La gia không hổ là thế gia ngàn năm, nội tình thâm căn, cường giả bên trong gia tộc cũng nhiều như mây trời nước biển.

Có người nhận ra La Thiên Hưng.

Biểu tình La Thiên Hưng đạm mạc, đi tới trước đội tàu La gia, ghìm ngựa dừng lại. Nhất thời vài tên hộ vệ vẫn ngạo nghễ đứng trước mũi thuyền vội vã đi lên đón, cung kính hành lễ nói:

- Bái kiến tam gia!

La Thiên Hưng tùy ý gật đầu, nhìn trái nhìn phải một chút, lúc này mới đạm nhiên hỏi:

- Chuẩn bị đến đâu rồi?

- Hồi bẩm tam gia, tất cả đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát!

La Thiên Hưng gật đầu, không nói thêm một câu, ngồi trên đại mã, đợi đệ tử phía sau đi đến...

...

Khi đám người La Dật chạy đến nơi này, thấy được một vùng hải cảng ven biển, nét mặt hắn cũng nhịn không được lộ ra vài phần sợ hãi than.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.