Chương trước
Chương sau
Trong ánh mắt hắn mang theo chút hưng phấn, ngồi xếp bằng trên giường.

“Luật động... Rất có thể chính là điều kiện để tiến vào cảnh giới Tiên Thiên! Không nói là toàn bộ điều kiện, chí ít cũng là một trong các điều kiện... Không nghĩ tới, lần cảm ngộ này, khiến cho ta nhận được chỗ tốt lớn tới như vậy...”

Trong lòng La Dật, không khỏi nghĩ tới Lưu Vũ Không Linh, văn tự bên trong hiện lên trong lòng vô cùng rõ ràng.

“Lưu Vũ Không Linh chuyên giảng giải về ý cảnh, tuy rằng hiện tại còn chưa thể lĩnh hội được, nhưng đối với tương lai sau này có thêm không ít chỗ tốt, không thể bỏ qua được.”

“Người này quan sát vũ hơn mười năm mới có lĩnh ngộ như vậy, tuy nói người này rất có thể là cường giả Tiên Thiên, nhưng thiên tư của ta nhất định không hề thua kém hơn so với hắn... Sau này, cần phải quan sát tìm hiểu nhiều hơn mới được.”

Trong lòng La Dật đối với ý cảnh đã có nhận thức hoàn toàn mới...

Nhớ tới đột phá ngày hôm nay, khóe miệng La Dật không khỏi nở nụ cười vui vẻ...

“Thanh Vũ Kiếm Pháp tuy rằng muốn tiêu hao toàn bộ lực lượng của ta, thực sự không thể tu luyện quá nhiều... Nhưng chỉ cần một tia cảm ngộ đối với luật động đã có lợi ích không nhỏ, sau này, nhất định phải cẩn thận quan sát tìm hiểu một phen...”

Thầm nghĩ, La Dật hít sâu một hơi, hai tròng mắt nhắm lại, Triều Tịch Quyết tầng thứ tám thong thả vận chuyển...

...

Đoạn thời gian tiếp theo, La Dật tự nhiên vẫn như cũ nhập tâm vào cuộc sống tu luyện không ngừng.

Thiên tư của hắn có nhiên không kém, nhưng La Dật cũng rất rõ ràng, thiên tư tốt hơn nữa cũng cần phải có tín niệm kiên định chống đỡ, chỉ có như vậy mới chân chính đi tới đỉnh!

La Dật hưởng thụ thu hoạch sau khi kết thúc một ngày tu luyện chăm chỉ, mỗi một lần, nhiều hơn một lần sử dụng vũ kỹ, La Dật lại càng nhiều hơn một phần tâm đắc, làm sao có thể khiến cho chính mình càng dùng ít sức lực hơn? Làm sao có thể khiến cho uy lực của vũ kỹ này được phát huy tới trình độ lớn nhất? Tuy rằng mỗi một lần nhận được rất ít tâm đắc, thế nhưng tích tiểu thành đại, nói không chừng, sau này có được phần công pháp tiếp theo, La Dật liền nhanh chóng tu luyện thành công. Thậm chí là... Chính bản thân hắn khai sáng một môn vũ kỹ cao thâm cũng không biết chừng?

Điều này không phải là không có khả năng. Dù sao, phía sau mỗi một bản vũ kỹ đều có một người khai sáng, nếu như người khác đã có thể khai sáng, vậy vì cái gì La Dật lại không được?

Thời gian, lặng yên tới tháng ba ngày năm. Ngày hôm nay, chính là ngày các đệ tử La gia dưới tầng thứ chín bắt đầu hành trình tới Vân Khê Đảo lịch lãm!

Yêu thú tại Vân Khê Đảo, mạnh nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứ tám hậu kỳ, cao thủ tầng thứ chín trở lên tự nhiên không cần thiết. Trên thực tế, hầu hết các đệ tử tầng thứ chín trở lên đều tới Thiên Giản Bich Chướng, gia nhập vào chiến trường đối địch giữa nhân loại và yêu thú.

- Dật thiếu gia... Tại Vân Khê Đảo cần phải rất cẩn thận mới được...

Tại của Phần Thiên Viện, Xuân di nắm tay La Dật, nước mắt không ngừng, đây là lần đầu tiên La Dật rời khỏi nhà, thậm chí còn tới địa phương nguy hiểm như Vân Khê Đảo, điều này sao có thể không khiến nàng lo lắng.

Mà phía sau thân thể nàng chính là La Lương lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng...

Trong ba tháng vừa qua, dáng dấp của La Lương cũng có một chút biến hóa, trong thần sắc đã nhiều hơn vẻ điềm đạm thong dong, tỏa ra một cách rất hài hoàn. Hiển nhiên, những lời nói của La Dật đối với hắn trước kia có lực ảnh hưởng tương đối sâu. Tận lực rèn luyện, hiện tại đã dần dần bồi dưỡng ra một tia khí chất rồi.

Nếu như trước đây, nguyên nhân hắn theo La Dật chính là vì xem trọng tiềm lực của đối phương, như vậy, qua thời gian ba tháng ngày đêm ở chung, hắn đã chân chính đưa địa vị của La Dật trở thành thiếu gia của hắn. La Dật hiền hòa, La Dật thân cận, La Dật tín nhiệm, rất tự nhiên đã chinh phục được hắn, khiến hắn dâng ra sự trung thành của chính mình.

- La Lương, sau này Xuân di sẽ giao cho ngươi chiếu cố rồi!

Sau khi trấn an Xuân di vài câu, La Dật nhìn về phía La Lương.

- Thỉnh thiếu gia yên tâm, trừ phi La Lương chết, bằng không Bích cô nương chắc chắn bình yên vô sự!

La Lương hít sâu một hơi, cung kính trầm giọng nói.

La Dật cười khẽ gật đầu.

- Tiểu Dật, đi thôi!

La Băng Vân từ phía Phục Linh Các bước tới gần, phía sau nàng chính là tiểu nha đầu Uyển nhi quyến luyến tiễn đưa.

Hôm nay La Băng Vân thay bộ y phục màu trắng, cưỡi trên một con ngựa thuần màu trắng, bên hông càng đeo thêm một thanh trường kiếm màu trắng tuyết, toàn thân phát ra khí chất anh tư mạnh mẽ.

- Xuân di, ta đi, phải chiếu cố chính mình cho tốt!

Lý Dật quay sang Xuân di cười cười, nhanh chóng nhảy lên lưng tuấn mỹ, một lần nữa cười cười với Xuân di, cuối cùng giục ngựa chạy nhanh, hội họp với La Băng Vân. Ngay phía sau hắn, trong lúc Xuân di đẫm lệ tràn ngập vẻ không muốn, móng ngựa vung lên, biến mất trên con đường lớn...

...

- Nhiều người như vậy?

Khi tới quảng trường tập hợp, La Dật ngược lại có chút giật mình...

Đưa mắt nhìn lại, chỉ sợ trên quảng trường rộng lớn này ước chừng không ít hơn năm sáu trăm người! Đông nghịt một mảnh, cả đám đều mới chỉ tầm mười tám hai lăm tuổi, khí độ trầm ổn, ngồi trên tuấn mã, nói chuyện phiếm với nhau, cùng đợi xuất phát.

- La gia to lớn như vậy, chỉ cần trong vòng hai mươi tuổi có thể đạt tới tầng thứu năm đều nhận được tư cách tiến vào Tu Võ Nội Điện. Mà chỉ cần không vượt qua tầng thứ tám, không vượt qua ba mươi tuổi, mỗi một năm đều phải tới Vân Khê Đảo lịch lãm... Tổng cộng tất cả lại, nhân số tự nhiên là không ít rồi.

La Băng Vân bên cạnh hắn với tư thế anh tư mạnh mẽ, nàng ngồi trên con ngựa màu trắng, giải thích một câu.

La Dật bừng tỉnh, Tu Võ Nội Điện không chỉ có riêng dòng chính hoặc đệ tử chi thứ La gia mới có thể tiến vào, chỉ cần thay đổi tịch quán, gia nhập vào La gia làm nô tịch, đều có cơ hội để tiến vào Tu Võ Nội Điện. Hơn nữa cho dù là nhi tử của nô bộc, một khi tiến vào Tu Võ Nội Điện, thân phận địa vị so với các thiếu gia hoàn toàn giống nhau. Tổng cộng tất cả lại, nhân số tự nhiên càng ngày càng đông hơn.

Đương nhiên, nhi tử của nô bộc có thể tiến vào Tu Võ Nội Điện, không phải người nào cũng được nhận một viện tử riêng biệt, dù sao La gia cũng chỉ có một địa phương nhất định, nếu như tất cả mọi người đều được phân phối viện lạc, làm sao có nhiều đến vậy?

Nô bộc dù sao cũng là nô bộc, tuy rằng nói dễ nghe, một khi tiến vào Tu Võ Nội Điện, thân phận so với các thiếu gia hoàn toàn bình đẳng... Nhưng thực sự có thể bình đẳng sao?

Không thể nói là công bình không công bình. Đây chính là pháp tắc của thế giới này.

Đương nhiên, nếu như ngươi là một nô bộc, nhưng khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, vậy thì tất cả không còn theo lẽ thường, thậm chí tặng cho ngươi vị trí trưởng lão khách khanh cũng không phải là không thể.

Dù sao, tất cả đều phải nhìn vào thực lực của chính mình, nếu như bản thân có thực lực, tự nhiên tất cả đều có, không có thực lực, cái gọi là công bình, không hề quan hệ gì với ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.