Editor: Sakura Trang
Từ Trinh không nói gì, rõ ràng hắn nói không phải là “Đừng trách ta” mà là “Muốn ngươi hãy trách ta”, được rồi, chưa nói nửa câu sau đi “Nhất định không có khả năng”. Từ Trinh thực sự không hiểu, bản thân chẳn qua vào lúc y ngã bệnh có vết thương thì đối xử tốt với y một chút, người này sao lại giống như nhận được ân huệ lớn quên hết những vũ nhục và tàn ngược trước kia.
À đúng, trong mắt y, dù bị cái kia Dung Tình ngược chết, cũng là tương ứng với nghĩa vụ và trách nhiệm cảu thuộc hạ, không có khả năng có nửa điểm trách móc.
Dù đau lòng cũng chẳng thể làm gì.
Đột nhiên không biết phải làm gì với nam nhân này, Từ Trinh chỉ cảm thấy chỗ nào đó bên trái ê ẩm mềm lại thành một mảnh, cuối cùng không giải thích được ôm nam nhân vào trong lòng, môi hôn lên tóc trên đỉnh đầu y. Chung Nghị luống cuống một chút, vẫn không dám có nửa phần giãy dụa, chỉ là cứng cổ kéo căng cơ thể, mặc cho người xoa bóp nắn nắn giở trò, cố gắng không để trọng lượng của mình áp lên trên.
Trong bụng Từ Trinh buồn cười lại không nói ra, chỉ ôm thân thể cứng rắn ngốc ngếch lại đặc biệt ấm áp, xác nhận từng chỗ vết thương một trên người y, từ cần cổ đến vùng hông, theo sau đến giữa hai chân non mịn. Tuy rằng cách y phục, nhưng Từ Trinh có thể phát hiện rõ ràng phản ứng của cơ thể, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, hắn cười gian xảo, đầu ngón tay bôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-coc/79404/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.