Từ Trinh cảm thấy huyệt thái dương như đang giần giật muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ có thể thở dài một tiếng, cúi người xuống, để nam nhân trong lòng nằm nghiêng cạnh bờ ao. Gần sát ôn tuyền có trải một tấm khăn mềm trắng lớn, tuy rằng là tấm đệm lót ngày thường khi tắm giẫm lên, nhưng cũng đủ mềm mại.
Thử chút nước ấm, sau đó để cho hai chân của Chung Nghị ngâm ở trong ao, thân thể nam nhân run nhẹ một cái, nhưng do Từ Trinh thử vừa phải mà rất nhanh thả lỏng lại. Đợi cho hai chân lạnh lẽo kia khôi phục lại độ ấm, lúc này mới mang vải mềm đến, dính nước ấm, cẩn thận rửa sạch hậu huyệt của nam nhân.
Xung quanh bể mặc dù ấm áp, Từ Trinh suy nghĩ một chút, vẫn giúp Từ Trinh đắp kín người lại. Cho dù nhìn gần được một lúc, hắn vẫn không có cách nào có thể quen được với hậu huyệt rách nát thê thảm kia. Nơi đó rách nát sưng đỏ dù dút một cái ống hút vào đã khó, hống chi chính còn cần nghĩ cách để tẩy sạch vết máu đen và vết bẩn còn bám lại, nhân tiện kiểm tra và bôi thuốc mỡ.
Mà tất cả những thứ này hiển nhiên là một vấn đề khó khăn.
Đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, Từ Trinh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tầm mắt tập trung vào tay vịn bằng ngọc trắng ở bên cạnh bể. Vị cốc chủ giả của chúng ta ôm cả người và chăn đến chỗ đó, để thuộc hạ tựa vào chân mình, đồng thời cầm một chiếc khăn mềm đến, quấn từng vòng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-coc/79392/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.