Edit: Dan
Beta: Manh Manh
=========================================
Hạ Thường An có thể cảm giác được, từ khi cậu chuyển về đến nay, Ngụy Hằng thật sự đã thay đổi không ít. Ở nhà sẽ không mở miệng ngậm miệng là gọi cậu đến lấy hộ đồ vật này kia, ăn hết đồ ăn thừa còn lại, lúc cởi giầy cũng không còn hất lung tung, thậm chí còn chủ động thu thập bát đũa sau khi dùng bữa.
Hạ Thường An cũng không biết chính xác là do công việc trong công ty ít đi, hay là do Ngụy Hằng đẩy công việc, hiện tại cơ bản mỗi ngày Ngụy Hằng đều có thể đúng giờ tan ca, có rất nhiều thời gian ở bên cậu. Hạ Thường An chuyển đến lại càng thích hợp, cậu chuyên môn tốt lại có năng lực đầu tư, thời gian tăng ca của cậu trái lại còn nhiều hơn so với Ngụy Hằng.
Rõ ràng vẫn là căn phòng đó, trong phòng vẫn chỉ có hai người bọn họ nhưng lại có thể khiến Hạ Thường An cảm thấy sinh hoạt của mình đã thay đổi rất nhiều. Nấu cơm đối với cậu bây giờ mà nói không còn giống như là một loại gánh nặng, cậu bắt đầu thích cùng Ngụy Hằng đi mua đồ ăn, cùng thảo luận muốn ăn gì tiếp theo, cũng đã quen trong lúc nấu cơm ở trong bếp có một người làm vướng chân vướng tay. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Cậu và Ngụy Hằng mỗi ngày đều cùng nhau ngủ thẳng đến tám giờ, cả hai cùng thúc giục nhau rời giường thay quần áo ăn điểm tâm. Hai người cùng đi làm, cùng nhau tan tầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-an-chia-tay-cua-mot-ten-luoi-khong-muon-lam-viec-nha/3440598/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.