Hoàng hôn dần tắt, những tia nắng nhạt màu ngậm ngùi lùi về phía trời Tây. Giữa hai mảng sáng tối đan xen diễn ra nơi khung cửa, có một đôi mắt buồn chậm rãi nâng mi.
Diệp Khiêm bần thần tỉnh dậy sau cơn mê kéo dài do uống nhầm thuốc ngủ mà Hứa Ngụy cố tình đánh tráo. Cậu gắng gượng ngồi dậy dáo dác nhìn xung quanh với hi vọng tìm thấy được bóng hình của ông chú già lì lợm gian
nanh.
Trong gian phòng thoáng đãng chỉ còn lại sự yên ắng khác thường và thân ảnh lẻ loi cô độc đang đứng ngoài ban công lộng gió.
"Hứa Ngụy đâu?" Cậu nhíu mày truy hỏi.
Đáp lại, chỉ có tiếng thở dài và vẻ mặt tránh né, bất lực của đối phương.
Dự cảm chẳng lành ngày một dâng cao lấp đầy trong tâm khảm, Diệp Khiêm không nói hai lời liền bước vội xuống giường.
"Mày định làm gì?" Lục Huy vội vàng chặn cửa. Tình hình ở Malaysia quá phức tạp, những lời Hứa Ngụy nói trước lúc rời đi khiến y càng cương quyết giữ người nán lại tại Thủ Đô.
"Tránh ra!" Giọng cậu lạnh băng, âm trầm đến đáng sợ. Bộ dạng điên cuồng này y chưa thấy bao giờ. 5
"Tao không tránh." Y kiên định đứng đó, nửa bước không dời. "Một mình Hứa Ngụy liều mạng đã đủ lắm rồi. Tao thà làm thằng hèn ở đây canh cửa cũng không muốn mày sa chân vào chốn động rắn hang hùm."
"Huy! Mày sợ gì? Sợ tao sẽ chết sao?" Diệp Khiêm nhếch môi cười nhạt nhẽo.
"Để tao nói cho mày biết, vào cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3648045/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.