Chương trước
Chương sau
Một năm đầy biến động rốt cuộc cũng qua đi trong tiếng pháo giao thừa.

Diệp Khiêm thơ thẫn đứng tại nơi ban công lộng gió, hai mắt vô hồn ngắm nhìn từng đóm sáng lập lòe dần tàn rụi trên nền trời tối om. Phố xá nhộn nhịp khoác lên mình tấm áo choàng hoa lệ, lấp lánh ánh đèn màu tựa như chốn bồng lai. Đêm nay, Thủ Đô không ngủ để đón chờ khoảnh khắc chuyển giao lập lại vòng tuần hoàn. C

Thân ảnh đơn độc bất ngờ được người phía sau vòng tay ôm lấy, Hứa Ngụy dịu dàng đặt cằm lên đầu vai đối phương thấp giọng thì thầm.

"Năm mới vui vẻ."

Hơi thở ấm áp truyền vào trong màng nhĩ, đầu quả tim bất giác nảy lên, đập rộn liên hồi.

"Năm mới vui vẻ." Cậu rũ mi, ngượng ngùng đáp lại, chẳng hiểu vì sao da mặt có cảm giác nóng bừng.

Gần đây, đối với mọi sự xúc chạm gần kề của Hứa Ngụy, cậu luôn vô phương giữ vẻ hững hờ. Thậm chí chỉ cần một chút thân mật cọ xát, nội tâm đã bắt đầu dao động xốn xang. Rõ ràng qua sáu năm chung sống, giữa hai người phát sinh không ít chuyện hoang đường, đừng nói là ôm hôn, ngay cả sự tình táo bạo hơn cũng xảy ra ngoài vòng kiểm soát. Thế nhưng khi ấy chỉ có mình Hứa Ngụy trói buộc gượng ép, còn cậu thì bất lực thuận theo.

Hiện tại...hiện tại hình như không phải thế.

Diệp Khiêm im lặng mím môi, cố gắng điều tiết lại mớ cảm xúc ngổn ngang đang len lỏi trào dâng khắp đáy lòng.

Phải chăng...cậu đã yêu Hứa Ngụy? (2

Cậu cũng không biết nữa, chỉ là...chỉ là trái tim cậu dường như bị chính người đàn ông già đời thô lỗ đó từng chút từng chút nắm giữ rồi. &

"Hứa Ngụy..." Cậu khe khẽ gọi tên.

"Tôi đây."

"Đợi một ngày bão lòng đã tạnh...chúng ta cùng nhau trở về Las Vegas sống cuộc đời bình đạm được không?"

Thân thể gã thoáng cái chấn động, có lẽ là kinh hỷ quá mức, cũng có thể là chẳng dám tin vào lời ước hẹn trao tình, gã ngây ngốc hồi lâu mới run run giọng đáp:

"Được! Được!..Tôi sẽ đợi...sẽ đợi đến ngày yên bình đó. Tôi và em có được hai từ chúng ta." (

Cùng thời điểm ấy, tại một tòa cao ốc chọc trời nằm giữa lòng phố thị cổ kính xa hoa, Cao Gia Minh mệt nhoài ngã lưng lên thành ghế. Đáy mắt ảm đạm thất thần nhìn dòng tin nhắn đã gửi đi từ hơn hai tiếng trước nhưng vẫn im lm chẳng thấy hồi âm.

Suốt nhiều năm qua, mỗi đêm giao thừa Diệp Khiêm đều sẽ gửi cho anh lời chúc tết, ấy vậy mà năm nay cậu nhóc ấy lại quên bén chuyện này.

Có lẽ vì đã mất đi vị trí đặc biệt nhất nên chẳng còn là người nhận được sự ưu tiên. (3



Lồng ngực bồng chốc tê dại nhức nhói như bị người dùng dao dày vò rạch khoét, để lại bên trong là lố hỏng sâu hoắm trống trơ. (2

Thật quạnh quẽ và tràn đầy cô tịch!

(21

Hóa ra muộn màng chính là cam lòng nhường bước, dẫu có đau thì cũng trót lỡ rồi. Cao Gia Minh gượng cười chua chát, chả hiểu sao vành mắt lại ngấn lệ mơ hồ.

Anh ngao ngán nhìn sấp tài liệu cần xử lý gấp chất thành đống trên bàn, đã quá quen với cường độ công việc cao không một giây ngơi nghỉ. Dù là ngày thường hay ngày lễ, thế giới ngoài kia có bao nhiêu náo nhiệt thì thế giới của anh có bấy nhiêu bộn bề. Cứ như vậy mà qua ngày đoạn tháng, rồi dần dà mọi thứ trở thành quen.

Huyệt thái dương bất chợt nảy lên đau nhức, Cao Gia Minh lần mò tìm kiếm lọ thuốc paracetamol trong hộc tủ cạnh bàn, như thường lệ nuốt xuống 2 viên mà không hề hay biết nó đã bị đổi thành loại độc dược liều cao. ©

Anh chậm rãi xoa ấn mi tâm, phải đợi hồi lâu cơn đau đầu mới từ từ thuyên giảm.

Giao thừa năm nay chỉ còn lại mỗi anh trải qua trong đêm vắng, chẳng có giọt mưa nào nhưng lại ướt hết khóe mi cay.

Mùng 1 tết, Diệp Khiêm vừa mơ màng tỉnh giấc liền va phải ánh nhìn si mê tình tứ của ai kia. Cậu còn chưa kịp định thần phản ứng, đôi môi mỏng đã bị người chiếm lấy trằn trọc không rời.

Hơi thở nam tính chậm rãi len vào trong khoang miệng, đầu lưỡi non mềm ướt át tỉ mỉ đảo quanh.

"Um.." Diệp Khiêm hé miệng đón lấy. Chủ động vòng tay ôm cổ Hứa Ngụy kéo gã sát lại gần. Cậu nghiêng đầu tìm góc độ thích hợp, cánh môi mềm khép mở ngậm mút lưỡi đối phương.

Như có một luồng điện cao thế chạy dọc theo thân thể, Hứa Ngụy tham lam liếm lộng càng thêm sâu. Bàn tay to thô ráp lần mò cởi cúc áo, như ngựa đã thoát cương du tẩu khắp da thịt trơn láng mịn màng.

"U...." Cậu oằn mình thở dốc, hệt như con thỏ nhỏ nằm gọn dưới móng vuốt của loài thú săn mồi hung hãn gian manh.

"Hứa Ngụy...chú...chú vô sỉ..." Cậu đỏ mặt cắn môi, cố ngăn tiếng rên rỉ mê tình thoát ra khỏi cuống họng. (4

Con sói hoang ranh mãnh nào đó nhướng mày, khẽ khàng di chuyển ngón tay chạm vào "vùng đất thánh" chật hẹp ẩm ướt ở phía sau.

"Chỉ vô sỉ với em." Hứa Ngụy cười tà, mạnh bạo cắn nhẹ lên nụ hồng trước ngực, day dưa gặm nhấm, liếm láp chơi đùa.

"Um.." Diệp Khiêm run rẩy co cuộn mười ngón chân. Lí trí giờ đây đã hoàn toàn bị bản năng chi phối. Cậu rướn người, khao khát sự vân vê động chạm của người đè bên trên.

Hứa Ngụy cưng chiều hôn lên đuôi mắt đào hoa đã nhập nhèm hơi nước, hôn lên chóp mũi thanh tú xinh xinh, lại cúi đầu hôn dọc xuống cằm, cổ, xương quai xanh rồi khàn giọng thỉnh cầu.

"Diệp Khiêm...tôi muốn em."

Trái tim cậu mềm nhữn, tựa hồ như chết chìm trong ánh mắt nặng tình kia. Lần này không phải là cưỡng ép, không phải là vồ vập cũng chẳng hề có bất kỳ sự chán ghét hay bài trừ nào. Tất cả chỉ có tiếng tim đập ngày một loạn nhịp, tiếng hít thở nặng nề, và tiếng yêu ẩn giấu sâu ở bên trong màu mắt.



Diệp Khiêm từ từ nâng cặp chân dài trắng trẻo, mạnh dạn câu lấy thắt lưng dẻo dai hữu lực của ai kia.

"Đến đi...tôi cho chú." (2

Mặt trời ngày một lên cao, những tia nắng vàng ươm xuyên qua tấm khe mành hé mở đậu lại trên làn da màu đồng đầy sức sống dạt dào.

Hứa Ngụy ôm chặt lấy Diệp Khiêm khi đã qua cơn say tình ái. Gã cẩn thận giúp cậu lau người, rồi tự giác xuống lầu chuẩn bị bữa ăn trưa.

Nhìn cánh cửa phòng hoàn toàn khép chặt, Diệp Khiêm mới thở dài nói ra lời thật tâm:

"Hứa Ngụy...hình như..tôi yêu chú mất rồi."

Buổi chiều, Diệp Khiêm đang buồn chán ngồi chơi bài xì dách với Silas, Lục Huy và ông chú già bất lương nào đó thì điện thoại bất ngờ reo vang. (1

Chỉ thấy trên màn hình hiển thị dãy số trông vừa quen vừa lạ.

"Alô, ai đấy? Tìm tôi có việc gì không?"

"Ha...Ngay cả số của ba mày mà mày cũng quên." Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng cười gắn đầy khó ở.

Cậu bĩu môi, không chút khách khí mà phũ phàng đáp trả.

"À...thì ra tôi vẫn còn có ba."

Loa ngoài điện thoại bỗng chốc im ru, chỉ còn lại tiếng hừ hừ thở mạnh.

"Mày..." Diệp Thế Thành tức tới mức nghiến răng nhưng vì lợi ích chung ông phải ráng nhịn mà dằn xuống cơn thịnh nộ.

"Hôm nay là ngày đầu năm mới, ở nhà chính Diệp gia mở tiệc sum họp gia đình, họ hàng thân thuộc đều có mặt đầy đủ....mày cũng về chúc tết ông bà đi."

"Nếu tôi nhớ không lầm thì ngài Diệp đây từng tuyên bố chỉ có hai người con. Một là Diệp Chí Viễn, hai là Diệp Yên Nhiên. Còn cái thứ con hoang rơi rớt ở bên ngoài như tôi ngài đâu thèm nhìn nhận. Thế thì tôi làm gì có ông bà cha mẹ mà đi sum họp gia đình?"

"Mày là đang móc mỉa tao đấy à? Tao đã xuống nước mở lời rồi thì mày nên biết điều an phận. Đừng nghĩ có được chút thành tựu thì bắt đầu chẳng coi ai ra gì..ba bla..." Diệp Thế Thành còn đang nóng máu chửi đổng thì bên tai đã truyền đến thanh âm "tút tút" lạnh lùng.

Diệp Khiêm ghét bỏ ném điện thoại sang một bên, nhún vai.

"Xem ra phải đi đốt pháo một chuyến rồi. Thích thì chiều."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.