“Chú Phùng…cầu xin chú hãy đứng ra làm nhân chứng tố cáo Cố Đức Vinh giúp cháu lật lại vụ án cũ năm xưa.” Cố Duệ Dương vừa vào nhà đã trực tiếp quỳ xuống, không câu nệ tiểu tiết mà liên tục dập đầu.
“Cháu xin chú…xin chú đòi lại công bằng cho mẹ cháu.” Hắn khổ sở khẩn cầu. Đôi mắt ưng sắt bén giờ đây đầy bi đát.
“Cậu…haizzz…” Phùng Hưng khó xử chẳng biết phải làm sao. Ông lúng túng đỡ người đứng dậy, vỗ vỗ vai đối phương cất giọng khàn khàn.
“Cố thiếu gia…cậu đừng như thế. Cái lạy này tôi không nhận nổi đâu.”
“Chú rốt cuộc cũng thừa nhận rồi.” Cố Duệ Dương vui mừng mỉm cười rơm rớm lệ.
“Ừm…” Phùng Hưng gật nhẹ đầu khẳng định. Ông mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ tróc sơn. Châm một điếu thuốc lào rồi ưu tư rít mạnh.
“Tôi vốn nghĩ bản thân có thể an ổn sống hết phần đời còn lại tại nơi này, đem chuyện xưa chôn vùi vào dĩ vãng. Thế nhưng, mười sáu năm qua không có đêm nào là tôi ngủ yên giấc.” Nói đoạn ông ảo não lắc đầu, nếp nhăn nơi đuôi mắt trũng sâu càng thêm phần u buồn khắc khổ.
“Cố phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi. Bà ấy nằm thoi thóp trên vũng máu tươi, mở miệng kêu cứu. Hình ảnh đó…ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.”
Cố Duệ Dương trầm mặc lặng thinh, bởi lẽ không chỉ có Phùng Hưng mà ngay cả hắn cũng bị cái chết của Giang Huệ Mẫn dày vò dằn vặt. Đã bao lần hắn giật mình tỉnh giấc giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3546170/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.