Diệp Khiêm siết chặt lấy ga giường, đôi đồng tử nhạt màu chỉ còn lại chút dư quang hiu hắt.
Hứa Ngụy nhìn ra nỗi thất vọng tràn trề hiện lên trên nét mặt thanh tú ấy. Gã hổ thẹn quay đi, chậm rãi dịch người ôm lấy bé mèo con đang giận dỗi vào lòng.
“Là tôi không tốt. Tôi ghen.” Gã hôn lên vành tai cậu, thì thầm nhận lỗi.
Diệp Khiêm chỉ trầm mặc mím môi, thờ ơ không đáp.
Cách một lớp áo mỏng, cậu hoàn toàn nghe thấy tiếng nhịp tim rối bời đập loạn cực kỳ mất kiểm soát của đối phương.
Hứa Ngụy yêu cậu, là thật tâm yêu cậu. Chỉ là phần tình này khiến cho cậu quá chật vật bất kham.
“Tôi và Gia Minh chẳng làm gì quá phận.” Diệp Khiêm giải thích.
“Tôi biết mình nằm ở vị trí nào.” Cậu ảm đạm rũ mắt, thanh âm có phần nhẹ bẫng, u sầu.
“Ngày trở lại Thủ Đô là ngày tôi chọn cho mình con đường đầy gai không bằng phẳng. Tôi sống để báo thù, tồn tại cũng chỉ để báo thù.” Cậu nhấn mạnh, vừa muốn nói cho Hứa Ngụy hiểu cũng vừa tự nhắc nhở bản thân.
Đời này của cậu, vốn đã không nhìn thấy được ngày mai. Tất cả chỉ là tạm bợ thì nói gì đến chân ái lâu dài.
Cánh tay săn chắc hữu lực như cái gọng kìm mạnh mẽ vây nhốt lấy Diệp Khiêm. Từng lời nói lọt vào tai Hứa Ngụy như từng nhát dao nhọn cứa ngang qua tim gã.
“Em chọn con đường nào cũng được, em muốn như thế nào cũng được. Tôi đều theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3540188/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.