“Chát!”
Một cái tát mạnh không chút lưu tình giáng thẳng xuống mặt Cố Giai Tuệ khiến cho bà loạng choạng ngã ngồi.
“Diệp Thế Thành, ông đừng quá đáng!” Cố Đức Vinh nóng nảy chạy đến, cẩn thận dìu người trước mặt đứng dậy, ôm trọn vào lòng.
“Không thèm kiêng nể gì nữa rồi đúng không?” Diệp Thế Thành khinh khỉnh hất hàm.
“Gian phu dâm phụ. Mèo mả gà đồng.” Ông tức giận xỉa xói.
“Tôi thuộc nhóm máu O rh(+),bà thuộc nhóm máu B rh(+). Làm sao có thể sinh ra con có nhóm máu A rh(-)?”
“Yên Nhiên…nó không phải con ruột của tôi. Mà là con của Cố Đức Vinh.”
“Haha…hahaha…!” Diệp Thế Thành ngửa đầu cười lớn, càng cười càng chua chát thương tâm.
“Hai mươi bốn năm…tôi nuôi con người ta hai mươi bốn năm.”
“Thì sao?” Cố Giai Tuệ giằng khỏi vòng tay của người đàn ông bên cạnh, đôi mắt lãnh lệ nhìn sang chồng mình.
“Ông ăn chả thì bà ăn nem. Chẳng phải sau khi cưới tôi ông cũng lang chạ ăn dầm nằm dề với đủ loại phụ nữ ở bên ngoài hay sao? Còn mang cả đứa con riêng đem về nhà kia kìa. Ông chẳng có tư cách gì mà ở đây oán trách.”
“Bà…” Diệp Thế Thành nghiến răng.
“Thứ loạn luân không biết xấu hổ.”
“Đức Vinh là con nuôi. Tôi và ông ấy không có quan hệ huyết thống. Chúng tôi vốn là tâm đầu ý hợp, cảm mến lẫn nhau. Nếu không phải Diệp gia các người ngỏ ý liên hôn, cường ngạnh xen vào thì chúng tôi đã có một kết cục khác chứ chẳng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3539264/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.