Lúc bấy giờ Chấn Long mới hoàn hồn lại liền buông thanh kiếm trên tay ra, tướng quân loạng choạng ngã về sau, Ninh Tuyết không màn đến xung quanh mà ngay lập tức phóng khỏi ngựa lao thẳng đến bên tướng quân, nhìn thấy tướng quân máu me đầy người, Ninh Tuyết hoảng loạn mà ôm chằm lấy tướng quân, khóc lóc thương tâm, nước mắt lấm lem, điên cuồng gọi to:
- Phụ thân... phụ thân… người cố lên… người nhất định phải cố lên.
Vừa khóc Ninh Tuyết vừa quay đầu la hét gọi:
- Thái y... thái y... truyền thái y mau… mau lên…
Ninh Tuyết gào thét trong vô vọng, vừa nhìn thấy Ninh Tuyết tướng quân mỉm cười, miệng khẽ nói:
- Tuyết Nhi… con đến rồi sao?
Ninh Tuyết gật gật đầu lắp bắp nói:
- Phụ thân… Tuyết Nhi đến rồi đây... Tuyết Nhi của người đã đến rồi đây.
Tướng quân hướng mắt nhìn Ninh Tuyết khóc lóc thương tâm liền với tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má của Ninh Tuyết rồi nói:
- Con đến thì tốt rồi… ta cứ nghĩ sẽ… sẽ chẳng thể gặp được con… lần cuối.
Ninh Tuyết khóc nức nở liên tục lắc đầu nói:
- Không đâu, không đâu, người nhất định sẽ không sao, phụ thân à, con xin người, người nhất định phải bình an vô sự, con xin người.
Nhìn thấy Ninh Tuyết khóc lóc khổ sở, ướng quân khóe mắt cũng có chút cay cay nhưng vẫn rất dịu dàng nói:
- Đừng khóc nữa… ngoan… Tuyết Nhi của ta ngoan… đừng khóc…
Nhìn thấy tướng quân càng lúc càng yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/2548862/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.