Đọc xong bức thứ Ninh Tuyết ngồi bệt xuống đất ôm chặt bức thư khóc lóc thảm thiết, Chấn Long đứng bên ngoài ngồi bệt dựa vào cửa phòng cúi đầu nước mắt cũng rơi theo Ninh Tuyết, không lâu sau đó Ninh Tuyết vì quá xúc động nên đã ngất liệm nằm dài dưới nền đất, Chấn Long bên ngoài bỗng nghe một tiếng bạch, tiếng khóc cũng biến mất.
Chấn Long ngay lập tức phá cửa chạy vào thì thấy Ninh Tuyết đã ngất xỉu liền nhanh chóng bồng Ninh Tuyết lên giường, Chấn Long ngồi cạnh giường không chút mệt mỏi mắt không rời Ninh Tuyết nửa bước, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nữ nương mình yêu quý, Chấn Long xót xa cảm thán nói:
- Ninh Tuyết… thời gian qua muội đã vất vả rồi... một mình muội phải gánh vác tất cả... muội đã rất giỏi… rất mạnh mẽ… nhưng từ giờ ta đã trở về rồi... ta sẽ không để muội phải chịu ấm ức thêm nữa.
Vừa dứt lời Chấn Long khẽ đặt một nụ hôn lên trán Ninh Tuyết, cứ thế mãi đến tối Ninh Tuyết mới tỉnh, vừa dậy thì đã nhìn thấy Chấn Long vì quá mệt mỏi mà đã gục cạnh giường từ lúc nào không hay, Ninh Tuyết thấy vậy cũng cố gắng cử động thực nhẹ để tránh ảnh hưởng đến Chấn Long thế nhưng hành động của Ninh Tuyết đã vô tình khiến Chấn Long thức tỉnh, nhìn thấy Ninh Tuyết đã tỉnh Chấn Long liền chột dạ tự giác đứng dậy rồi rời đi, Ninh Tuyết liền hỏi:
- Bằng cách nào mà huynh có được bức thư này?
Chấn Long quay lại nhìn Ninh Tuyết, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/2548827/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.