Tối hôm nay Thiên Minh tiếp tục về nhà muộn, vì phải tiếp một đối tác quan trọng từ Mỹ mới tới nên anh không giao cho quản lý mà tự mình tiếp đón. Vì có uống vài ly, tuy không say nhưng trong người cũng có mùi cồn.
Dạo gần đây công việc có hơi bận rộn nên anh thường xuyên về trễ, sợ Nhã Lam buồn nên trên đường về Thiên Minh ghé vào tiệm trang sức chọn một chiếc lắc tay kiểu dáng vô cùng đẹp mắt, charm trái tim xen lẫn hạt châu xinh xắn vô cùng, bảo nhân viên đóng gói cẩn thận sau đó lái xe về nhà, muốn tạo bất ngờ cho cô.
“Vợ con đâu rồi chú?”
Vẫn là bác quản gia ra mở cửa cho anh.
“Cô chủ đã lên phòng từ sớm rồi cậu.”
Thiên Minh gật đầu tỏ ý đã biết. Anh nhanh chóng đi lên lầu.
Đèn đã tắt, chỉ còn ngọn đèn ngủ hoa hồng nơi góc bàn, thân ảnh cô vợ nhỏ nằm an tĩnh trên giường lớn, chăn đắp ngang eo. Anh cởi áo vest treo lên móc, sau đó nhẹ nhàng léo lên giường, nhìn gương mặt trắng nõn nà của Nhã Lam đang say ngủ, trông cô tinh khiết như một nữ thần.
Thiên Minh vén chăn chui vào, cuối người khẽ hôn cô vợ nhỏ nhưng không ngờ tới anh vừa mới chạm vào thì Nhã Lam lại xoay qua hướng khác, đưa lưng lại phía anh.
Vốn nghĩ rằng cô ngủ say, nghe hơi rượu có hơi khó chịu nên theo phản xạ xoay người đi như thế, Thiên Minh cả người ngứa ngáy khó chịu, cảm giác bị vợ “bơ” khiến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xoay-tinh-yeu/2637440/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.