Vì tối phải bay nên buổi chiều Thiên Minh về sớm.
Đang tưới nước cho mấy chậu kiểng thì thấy xe Thiên Minh chạy vào, cô nhìn đồng hồ thì mới hơn 3 giờ, vẫn chưa hết giờ làm việc mà. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn có chút vui, lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy anh không về trễ.
Nhã Lam đặt bình nước xuống, dịu dàng đi đến bên anh.
Trong nắng chiều nhè nhẹ, hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, thân váy điểm tô bởi những bông cúc trắng li ti, tóc cột cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi môi nhỏ không có son nhưng vẫn đỏ hồng gợi cảm.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có đói bụng không?” Nhã Lam đưa tay đón lấy vali trên tay Thiên Minh.
Thiên Minh gắt gao ôm cô vợ nhỏ vào lòng. Cả tuần nay rồi, đây là lần đầu tiên sau một tuần im lặng cô hỏi anh có đói không.
Tự dưng bị anh ôm chặt Nhã Lam có chút không phản ứng kịp, anh hôm nay sao kì lạ thế. Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức cô trói gà không chặt vốn chẳng si nhê gì.
“Để anh ôm em thêm một chút, bà xã. Xin em.” Giọng Thiên Minh trầm ấm mang theo chút mệt mỏi.
Nhã Lam đứng im lặng để cho anh ôm. Cả hai giữ nguyên tư thế khoảng tầm mười phút thì Thiên Minh mới quyến luyến buông cô ra.
“Vào nhà thôi, để em dọn cơm cho anh ăn nhé!”
“Được.”
Nhã Lam xách vali cho anh đi vào nhà trước, Thiên Minh đi theo phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xoay-tinh-yeu/2637439/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.