Lãnh Mạc đột ngột đẩy cửa phòng, hắn nhìn thấy hình ảnh một nữ một nam ở trên giường của mình đang ôm chầm lấy nhau thì ngay lập tức liền thay đổi thái độ. Cánh tay Lãnh Mạc mạnh mẽ kéo Ngữ Hân ra khỏi ông già kia, Lãnh Mạc nghiến răng ken két làm ông cậu của Ngữ Hân run rẩy lùi ra phía sau im phăng phắc.
Lãnh Mạc mặc kệ biểu hiện của ông ta thế nào, ngông cuồng ôm cổ Ngữ Hân cắn một cái. Ngữ Hân đỏ mặt, đẩy đầu hắn qua một bên né tránh “anh làm gì vậy, có ông cậu tôi ở đây đó”
Lãnh Mạc buông cô ra, đưa ánh mắt đầy kỳ hoặc nhìn người đàn ông đứng tuổi “ông có ý kiến gì không?”
“Th..ưa thưa…tôi không có” ông cậu sợ hãi đến mức phát âm không tròn chữ “lão đại…cứ tự…nhiên”
Ngữ Hân hốt hoảng, quát lớn “cậu à, cậu nói gì vậy chứ, chẳng phải cậu vừa khuyên con rằng nên suy nghĩ lại về việc kết hôn với anh ta, tại sao bây giờ cậu lại nói khác chứ?”
Lãnh Mạc nghe Ngữ Hân nói thế, từng sợi tơ máu trong đôi mắt nổi lên, hắn lại nhìn ông cậu, nụ cười ma quái “có thật không?”
Ông cậu xua tay phản đối kịch liệt, nước mắt như muốn trào ra “không có, không có”
“Nhưng mà rõ ràng vừa nãy cậu nói”
“Vậy ý ông thế nào về chuyện gả cô ấy cho tôi?” Lãnh Mạc cắt ngang lời Ngữ Hân, hắn chỉ muốn nghe sự chấp thuận của ông cậu, mà nói đúng hơn là hắn đang ép buộc lão ta gả cháu gái của lão cho hắn.
Ông cậu chẳng chần chừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728992/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.