“Em nói gì tôi nghe không rõ?” Lãnh Mạc nụ cười xấu xa nhìn cô gái dưới thân đang thở gấp gáp “nói to lên”
“Nha..nh một chút..đi” Ngữ Hân khó chịu, cơ thể cô bỗng dưng không nghe lời nữa, đang thèm khát thứ tình dục hạ lưu kia, những từ ngữ mà cô cho là xấu xa, cô cũng nói ra hết “đừ..ng dừ..ng lại, xin anh đó”
Lãnh Mạc bỗng nghĩ ra trò quái ác, hắn đang luật động chậm chạp trong hoa huy*t của cô liền dừng hẳn lại, kiềm chế cơn thèm khát dục vọng xuống, nằm lăn qua một bên “tôi mệt rồi, chúng ta ngủ thôi”
Mẹ kiếp Lãnh Mạc, anh hại tôi ra nông nỗi này rồi lại muốn rút lui sao, anh rõ ràng muốn giết tôi.
Ngữ Hân hơi thở gấp gáp trở nên thành nặng nề, màn dạo đầu lúc nãy khiến cô biến thành một con hồ ly tinh, bây giờ cả thân thể cô rất khó chịu, cô quay sang thấy Lãnh Mạc nằm đó mà tức tối vô cùng “đừng…trêu chọc tôi..tôi..” Ngữ Hân lay người Lãnh Mạc nhưng hắn vẫn cứ thử thách lòng kiên nhẫn của cô. Mở một mắt, Lãnh Mạc nhếch môi “cho em hiểu thế nào là cảm giác của tôi khi em bỏ trốn đi Paris” hắn tiếp tục khoanh tay trước ngực kéo dài thời gian “rất khó chịu đúng không?”
Ngữ Hân như một hình nhân, cô chỉ biết dục vọng đang chế ngự bản thân cô rồi. Lãnh Mạc nói gì, cô chỉ biết gật đầu “chẳng phải…anh rất…muốn tôi…có em bé sao?” Ngữ Hân cười ma mị, cô mời gọi Lãnh Mạc “tôi đồng ý rồi”
“Là em nói đấy nhé” Lãnh Mạc cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728991/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.